Edit: Phong Nguyệt
Nhìn thấy ba chữ nói nhớ anh, trong lòng của Phong Kiêu, giống như ở giữa không trung không có trọng lượng, cơ hồ đều muốn phiêu lên rồi!
Anh cầm di động, đùa bỡn bằng mọi cách.
Nên trả lời cho tiểu nha đầu như thế nào nhỉ?
Tôi cũng nhớ cô? Không được, nếu trả lời như vậy, tiểu nha đầu nhất định sẽ cười nhạo anh giả tạo.
Tôi đi xem cô? Không được, buổi sáng đã bị tiểu nha đầu cự tuyệt qua một lần, lại nói như vậy, chẳng phải chính mình có vẻ rất muốn thấy cô?
Ngón tay thon dài của Phong Kiêu để ở trên điện thoại.
Mà Lăng Hi ở phía đối diện, nhận thấy được tâm biến đổi của Phong Kiêu, tức khắc mở miệng, “Lão đại, ta……”
Lời nói còn chưa nói xong, liền nhìn đến đối phương vụt đứng lên, Lăng Hi sợ tới mức lui về phía sau một bước, đụng vào sô pha phía sau, lúc này mới ý thức được chính mình là đang xem video, lão đại thật sự không cao hứng, cũng không có biện pháp bắt anh được!
Lăng Hi nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn tiếp tục mở miệng, liền nhìn thấy người đối diện cầm lấy áo khoác, trùm trên người.
Lăng Hi lập tức ngây người.
Chẳng lẽ lão đại muốn dùng máy bay riêng bay qua để giải quyết chuyện này?
Không đợi anh phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy Phong Kiêu liếc mắt nhìn cameras một cái, nhàn nhạt để lại một câu, “Sự việc công bố, ngươi xử lý, tôi có việc đi ra ngoài một chút.”
Dứt lời, liền dứt khoát đóng video.
Cả người Lăng Hi đều không tốt, cái gì kêu anh xử lý một chút?!
Hơn nữa……
Lăng Hi bắt được Thượng gửi tin nhắn? Gửi tin nhắn?!!”
Thượng Quan Vũ nhìn động tác động kinh của Lăng Hi, đột nhiên cảm thấy lúc trước chính mình nhận thấy được thái độ không đúng của lão đại, thật sự là bình tĩnh nhiều!
Thượng Quan Vũ không để ý tới Lăng Hi, Lăng Hi liền tại chỗ đi qua đi lại, “Lão đại đến tột cùng là đi làm gì? Có chuyện gì, có thể so sánh được với sự việc công bố?”
Thượng Quan Vũ mở miệng, “Lão đại đi hẹn hò.”
Lăng Hi tức khắc lấy một loại ánh mắt “Ngươi là ngu ngốc” liếc mắt nhìn Thượng Quan Vũ một cái.
Nếu lão đại hẹn hò, phỏng chừng heo sẽ lên cây!
Thượng Quan Vũ:……
*
Bộ phim《 chìm nổi 》 rốt cuộc phát sóng.
Kỳ thật tuy rằng An Mộc đóng vai Mị nhi, nhưng là điện ảnh chân chính, lại không có xem.
Bởi vì hậu kỳ trong phim còn đang chỉnh sửa, sửa sang lại, rất nhiều cảnh quay khi diễn suất, đều sẽ xóa giảm, không đến cuối cùng ****, trên cơ bản cô không biết được suất diễn trong phim của cô có bao nhiêu.
An Mộc khẩn trương hưng phấn nhìn bộ điện ảnh đệ nhất của mình, hết sức chăm chú, mở to hai mắt nhìn.
Suất diễn đầu tiên là của Dung Trạch, Đào Nhạc Hạo còn có Ngô Tư Tư cùng tham gia diễn suất, thậm chí Hứa Lộ sắm vai Thái tử Lương Đệ đều đã lên sân khấu, toàn bộ điện ảnh cũng đã truyền phát tin ở giữa đoạn rồi.
An Mộc càng xem càng khiếp sợ, càng xem càng khẩn trương.
Suất diễn phía trước, rõ ràng có thể thấy được, suất diễn của Hứa Lộ bị cắt không ít, ngay cả Ngô Tư Tư, cũng bị xóa cô mình là bình hoa, nếu đạo diễn Lý Đông Thịnh bị mắng thật sự sẽ tức giận, có thể đem suất diễn của mình, cũng xóa giảm rất nhiều hay không?
An Mộc nắm tay thật chặt, rốt cuộc tới rồi.
Trong màn hình, Thái tử mở miệng nói với Lý Thịnh Thế, “…… Nàng vì ngươi đã dạy dỗ một cơ thiếp.”
Tiếp theo, Thái tử quay đầu, vỗ vỗ bàn tay.
Hô hấp của An Mộc, lập tức dừng lại, cô biết, kế tiếp cô liền phải lên sân khấu!
Tay cô, gắt gao nắm lấy tay vịn của ghế dựa, cả người căng chặt thân thể tựa hồ đã tới cực hạn.
Đúng lúc này, bàn tay to ấm áp, đột nhiên cầm tay cô.