Editor: Tuna
An Mộc cười bò ở trên sô pha, một chút sức lực đều không có, nhìn anh ở bàn trang điểm tìm tới tìm lui, nhịn không được dò hỏi:
“Anh làm gì đấy?”
Phong Kiêu quay đầu lại, liếc cô một cái:
“Không có gì.”
Nói xong, tiếp tục tìm, rốt cuộc, ở một cái ô vuông nhỏ, thấy thứ anh đang cầm, mà khi anh đi tới, ngồi xổm trước mặt An Mộc, An Mộc lúc này mới thấy rõ ràng.
Phong Kiêu thế nhưng cầm một lọ…… Sơn móng tay?
Tinh tế xem lại, không sai, chính là sơn móng tay.
Hơn nữa còn là…… Màu đỏ rực.
Gương mặt An Mộc đỏ lên:
“Anh làm gì vậy? Màu đỏ rực rất tục, hơn nữa loại nước sơn này, phối quần áo cũng ổn, ai, anh lại túm chân em làm gì……”
Lời nói còn chưa nói xong, liền khựng lại, bởi vì cô phát hiện, người đàn ông thế nhưng cầm chân cô, cúi đầu, nghiêm túc tô cho cô.
Anh cúi đầu, sợi tóc buông xuống, sắc mặt nghiêm túc, tựa như việc anh đang làm là một việc rất trọng đại.
An Mộc suy nghĩ một chút, cô nhìn thấy Phong Kiêu, trước nay đều là ung dung, tản mạn, mị hoặc, tựa hồ khắp thiên hạ liền không có chuyện gì có thể cho anh cảm thấy hoảng loạn.
Nhưng giờ phút này Phong Kiêu, tạo ra một cảm giác rất chân thật.
Hơn nữa anh mân khẩn môi, đôi tay thon dài, mang theo vết chai mỏng, ma xát bàn chân cô, làm An Mộc cảm thấy có chút nhột…… Có một loại cảm giác rung động dần len lỏi.
Thái độ của Phong Kiêu lúc này là hoàn toàn nghiêm túc, thật sự là quá mê người!
Bộ dáng nghiêm trọng của anh làm cho cô cảm thấy, tựa hồ giờ phút này trong tay anh không phải là lọ sơn móng, mà là cây dao phẩu thuật có thể ảnh hưởng đến sinh mạng.
An Mộc nhìn anh đến thất thần, sau đó đột nhiên liền nhìn thấy, mày anh nhăn lại, có chút bất mãn.
Theo anh tầm mắt nhìn lại, khóe miệng An Mộc giật giật.
Người đàn ông này!
Màu sơn lem hết ra cả ngón chân cô rồi.
An Mộc muốn chân mình rút ra, nhưng người đàn ông lại gắt gao cầm, lại lấy ra một chai nước tẩy móng, nghiêm túc đem vết lem lau đi, sau đó lại lần nữa cầm lấy sơn móng tay, bắt đầu sơn……
Một phút đồng hồ đi qua……
Năm phút đồng hồ qua đi……
Mười phút đi qua……
An Mộc thật sự nhịn không được, ở trên sô pha tìm cái tư thế thoải mái, chỉ chốc lát sau liền ngủ rồi.
Cũng không biết ngủ bao lâu, An Mộc cảm thấy lòng bàn chân ngứa, mơ mơ màng màng bên tỉnh dậy, mở mắt, sau đó liền nhìn thấy người đàn ông như cũ nắm chân cô, mà đầu ngón chân cô …… Mười đầu ngón chân, đều bị nước sơn tô đầy.
Chỉ là……
An Mộc khóe miệng lại giật giật.
Có thể hay không theo một phương hướng đồ? Không cần như vậy gồ ghề lồi lõm có được không?
“Thế nào?”
Thanh âm Phong Kiêu ở bên tai vang lên.
An Mộc nhìn về phía Phong Kiêu, thấy bộ dáng đắc ý của anh, thật sự là không đành lòng nói ra lời đả kích anh, khóe miệng lại một lần giật lên, nỗ lực trái lương tâm nói:
“Rất đẹp.”
Phong Kiêu gật đầu:
“Anh cũng cảm thấy rất đẹp.”
An Mộc:……
Phong Kiêu cười đến híp cả mắt.
Nhìn vào mắt cô là anh đã biết, anh tô khẳng định là xem không nổi, nhưng cố tình tiểu nha đầu này lại lừa dối lương tâm nói rất đẹp.
Phong Kiêu đột nhiên cảm thấy, cảm giác khi cô muốn bảo vệ tâm tình anh, làm anh thập phần sung sướng.
Cho nên, Phong Kiêu nhịn không được trêu đùa cô.
Giờ phút này nhìn cô khóe môi cô giật giật, biểu tình xấu hổ, lại nỗ lực làm ra một bộ dáng hài lòng, trong lòng Phong Kiêu đã cười muốn điên rồi, tiểu nha đầu thật sự là chơi rất vui!