Editor: Quỷ Quỷ
An Mộc thay quần áo rất nhanh, bây giờ ngooài trời đã tối, nhưng An Mộc vẫn đi cùng Phong Kiêu đưa Hạ Thính Âm ra ngoài.
Hạ Thính Âm rất nghe lời, cũng không phản kháng, ngoan ngoan đi theo sau Phong Kiêu, nhưng vừa ra đến xe thì cô bé đột nhiên trợn mắt ngã thẳng xuống đất!
Cô bé té xỉu quá nhanh, làm An Mộc và Phong Kiêu đều không có thời gian phản ứng.
An Mộc nhìn Phong Kiêu, không thể không hoài nghi, “Cô bé này cố ý sao?”
Nghe thấy sẽ đến cục cảnh sát cho nên cố ý ngất đi?
Nhưng lúc này An Mộc nhìn ra gương mặt cô bé tái nhợt, hai tay nắm chặt, đôi môi tím tái.
An Mộc lập tức kinh hãi, đi tới vỗ vỗ mặt cô bé, cô bé không có phản ứng gì, cả người thì lạnh toát.
An Mộc vội vàng ôm cô bé lên, “Mau đi bệnh viện!”
………………
Hành lang bệnh viện, đèn cấp cứu rốt cuộc cũng tắt.
An Mộc đứng phắt lên.
Tuy chỉ là một cô bé vừa mới quen biết, nếu cô bé xảy ra chuyện gì chính mình cũng sẽ bất an.
Bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu, nhìn thấy Phong Kiêu, thái độ thập phần cung kính, “Phong thiếu, bệnh nhân đã tỉnh, cô bé không có gì đáng ngại, chỉ là lâu ngày bị đói nên đường huyết thấp nên mới ngất đi.”
An Mộc nghe vậy mới dần yên tâm.
Chỉ là Phong Kiêu nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của bác sĩ, không khỏi nhíu mi, “Còn chuyện gì nữa?”
Bác sĩ thở dài, “Phong thiếu, chúng tôi hoài nghi bệnh nhân còn mắc một chứng bệnh khác, cho nên muốn làm một cuộc kiểm tra toàn thân cho cô bé, cậu xem…”
“Vậy thì làm đi.” An Mộc không đợi Phong Kiêu mở miệng mà trực tiếp lên tiếng.
Cô bé này đến cùng có phải là xuyên không đến hay không lúc này cô không quan tâm đến nữa, đó là một sinh mệnh nên cô nhất định phải có trách nhiệm.
Bác sĩ gật đầu, “Được, tôi lập tức thu xếp, để bệnh nhân nằm viện trước, kiểm tra xong hẵng đưa về nhà.”
Phong Kiêu rất vừa ý với sự sắp xếp này, gật gật đầu.
Hạ Thính Âm còn đang ngủ, sắp mắt đã hồng hào lên, An Mộc nhìn cô bé được đưa vào phòng bệnh VIP.
Nhìn đồng hồ thì đã là 10h tối.
Phong Kiêu lái xe đưa An Mộc về nhà đi ngủ, để lại một hộ lý trông nom Hạ Thính Âm.
An Mộc đã đến trường nhập học xong, ngày mai còn nghi lễ khai giảng phải tham gia, vì không thể đến muộn nên ban đêm, An Mộc ra sức cầu xin Phong Kiêu thật lâu anh mới không “bắt nạt” cô.
An Mộc ngủ một giấc thật ngon, hôm sau tỉnh lại, nhìn giờ rồi báo cáo với Phong Kiêu lịch trình của mình trong hôm nay, “Sáng em đến trường dự khai giảng, chiều lấy thời khóa biểu, nếu không còn chuyện gì thì chiều tan học em sẽ đến bệnh viện thăm Hạ Thính Âm.”
Phong Kiêu gật gật đầu, hai người dính lấy nhau liền hai ngày, hôm nay rốt cuộc cũng phải tách nhau ra rồi.
THực ra không tách ra thì cũng không còn cách nào khác, chẳng lẽ để cho Phong Kiêu đi theo mình đến trường khai giảng?
Phong Kiêu lái xe đưa cô đến trường, An Mộc xuống xe rồi chạy tới quảng trường.
Dọc đường đi cũng không thấy nhiều người, những năm qua buổi khai giảng cho sinh viên mới sẽ mời đến những sinh viên đã tốt nghiệp, là những minh tinh nổi tiếng trong làng giải trí về trường để động viên sinh viên mới, cho nên các sinh viên năm 2 năm 3 đều tới tụ tập xung quanh quảng trường.
Năm học này có ba ban diễn xuất, mỗi ban có 30 sinh viên, An Mộc thuộc ban thứ nhất, chen trong đám người đi tìm ba thứ nhất, liền nghe thấy những cuộc thảo luận.