Editor: Tuna
An Mộc kinh ngạc mở to hai mắt không thể tưởng tượng được, nhìn bé gái trước mặt.
Bé gái mặc một bộ cổ trang không biết từ thời đại nào, trên đầu buộc thành hai búi tóc, mỗi bên mang hai đóa châu hoa, lớn lên cũng thật đáng yêu, chỉ là khuôn mặt nhỏ, thập phần nghiêm túc, nhưng cố tình này phúc bộ dáng, lại làm người càng thêm cảm thấy buồn cười, giống như là một bà cụ non.
Hơn nữa bé gái liền như vậy đứng ở nơi đó, cũng dáng vẻ hào phóng, hiển nhiên gia giáo tốt đẹp, không giống với mấy đứa bé khác.
Bất quá……
Giờ phút này An Mộc cười không nổi.
“Phụ thân”? Đây là loại xưng hô gì a!
Cô quay đầu, nhìn về phía Phong Kiêu, cũng hiếm mà thấy được vẻ kinh ngạc trên mặt anh.
Phản ứng lúc này của An Mộc không phải là hoàinghi Phong Kiêu ở bên ngoài nuôi một đứa con riêng, ngược lại là…… Cô cắn cắn môi, cảm thấy thập phần khôi hài.
Phong Kiêu làm người, cô vẫn là tin tưởng, cho nên, cô mới có thể càng thêm cảm thấy đùa rất vui cùng khôi hài.
Nhưng tiếp theo giây, cô liền cười không nổi, bởi vì nữ hài thế nhưng lại nhìn về phía cô, cắn cắn môi, nửa ngày mới mở miệng:
“Di nương.”
An Mộc:……
“Di nương” lại là cái gì đây?!!!
Vì cái gì, cô cảm thấy đại não mình có chút không thông?
Hẳn là không phải……là điều mình đang nghĩ đi?
Biểu tình xem trò hay trên mặt Phong Kiêu còn chưa có thu hồi lại, cô đã sắp bị cái bé gái này cấp làm ngốc.
Cô ngẩn người, lại ngẩn người.
Cô trong não giờ phút này phản ứng là: Di nương = tiểu thiếp.
Cái này bé gái kêu Phong Kiêu phụ thân, kêu mình di nương, nói cách khác, nói cách khác…… Bé gái thế nhưng nói mình là tiểu thiếp của Phong Kiêu?
…… Mẹ nó!!
Sắc mặt An Mộc lập tức xanh mét.
Nhưng cố tình, bé gái như cũ vẻ mặt nghiêm túc dạng, ngưng mi, mờ mịt mở miện:
“Phụ thân, đây là chỗ nào? Chúng tại sao lại ở chỗ này?”
An Mộc:……
Phong Kiêu:……
Này rốt cuộc là cái cái gì trạng huống?
Chẳng lẽ nói…… Bọn họ đụng người xuyên không?
Ngày xưa An Mộc xem tiểu thuyết xuyên qua cũng chính là cái dạng này biểu tình.
Cô chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, ngồi xổm xuống, vừa lúc cùng bé gái mặt đối mặt, cô mở miệng dò hỏi:
“Cô bé, em tên là gì?”
Bé gái ngưng mi, nhìn về phía Phong Kiêu:
“Phụ thân, di nương bị bệnh sao?”
An Mộc:……
Phong Kiêu lại nhướng mày, anh thật sự là không biết nên làm thế nào với cô nhóc này nữa.
An Mộc hít sâu một hơi, tự nhủ, không nên chấp nhặt với con nít, vì thế mở miệng nói:
“Cô bé, bọn chị không phải cha mẹ của em, chị……”
Bé gái ngửa đầu:
“Ta đương nhiên biết người không phải là mẫu thân của ta, ngươi chỉ là một cái tiểu thiếp, sao xứng để ta kêu ngươi một tiếng mẫu thân?”
An Mộc:…… đây là con nhà ai a, mau mau ôm về đi!
Cô đứng bật lên:
“Ê, em đủ rồi nha, hôm nay chơi cosplay đến nghiện rồi sao? Con cái nhà ai, sao lại đáng ghét như vậy."
Bé gái trừng mắt lãnh đối, muốn phát hỏa, nhưng nhìn nhìn Phong Kiêu, rốt cuộc vẫn là đem tức giận áp xuống:
“Ta không nói chuyện với ngươi, phụ thân, chúng ta khi nào hồi phủ?”
Còn hồi phủ, bé gái này tuyệt đối là chơi nghiện đi?
An Mộc đứng ở trước mặt Phong Kiêu, cùng bé gái mắt to trừng mắt nhỏ, căm tức nhìn, cuối cùng, An Mộc bại trận tới:
“Cô bé, em tên là gì, nhà ở nơi nào? Cha mẹ em là ai?”
Bé gái bĩu môi, không để ý đến.
“Trả lời cô ấy.”
Phong Kiêu đột nhiên mở miệng.
Bé gái dừng một chút, lúc này mới mở miệng:
“Khuê danh của ta là Hạ Thính Âm, nhà ở Kim Lăng thành, phụ thân họ Hạ, tên Tiêu, tự là Tử Hằng. Mẫu thân…… Đã qua đời rồi.”