Editor: Cà Chua.
Cosplay chủ yếu là dựa vào hóa trang và quần áo, vậy nên chắc chắn nhìn sẽ không giống, nhưng nếu cách xa một chút, chỉ cần khí chất và hình hài khá giống thì cũng không thành vấn đề.
Lý Mạt Mạt túm chặt tay An Mộc, “An Mộc, chúng tôi hiện tại hoàn toàn trông chờ vào cô đó!”
An Mộc nghe vậy tức khắc dở khóc dở cười.
Chính mình đóng vai chính mình, chuyện này…..
Lý Mạt Mạt đã hành động, cô vốn dĩ là lớp trưởng của một lớp ở đại học C thị, làm việc rất đâu vào đấy, lập tức túm An Mộc ngồi xong góc hóa trang trước ống kính.
Nam sinh bên lạnh tiến đến bên người Lý Diễm, “Này, tạm thời thay đổi người, được không?”
Lý Diễm thở dài, “Được hay không thì cũng chỉ có thể như vậy, tôi làm một người què trên sân khấu, xác định cũng sẽ không được vững chắc.” Nói tới đây, thần sắc Lý Diễm chợt trở nên hoảng hốt, “Hơn nữa, tôi cũng cảm thấy An Mộc thực sự rất quen.”
Rất quen?
Nam sinh sắm vai Tà Hoàng cũng nhìn về phía An Mộc.
“Ôi!” Lý Mạt Mạt hô một tiếng, mọi người trong phòng đồng loạt đặt tầm mắt lên người An Mộc.
Đáng tiếc, An Mộc quay lưng về phía họ, mọi người không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Lý Mạt Mạt kỳ thật cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp vuốt tóc mái nắp nồi của An Mộc lên, vừa một động tác, An Mộc kia quả nhiên không che giấu được tướng mạo, đã bại lộ ra.
Lý Mạt Mạt nhìn An Mộc trong gương, sợ đến ngây người.
Cô nỉ non tự hỏi:”An, An Mộc, không ngờ cậu lại xinh đẹp như vậy! Hơn nữa, tại sao mình càng nhìn lại càng thấy cậu quen mắt nhỉ?”
An Mộc là nữ thần sắm vai Quỳnh Hoa, dung nhan trong phim chắc chắn cũng được chăm chút kĩ hơn so với ngoài đời, hơn nữa, Quỳnh Hoa lại là vai cổ trang, là nữ thần kiêu ngạo, An Mộc thường ngày luôn nhu nhược như một con cừu non, cho nên Lý Mạt Mạt kiểu gì cũng không thể liên tưởng từ An Mộc đến Đường Hạ.
Nhưng lúc này!
An Mộc nhìn qua gương, nhìn thấy biểu hiện của Lý Mạt Mạt phía sau, thở dài.
Kỳ thật chuyện cô là Đường Hạ cũng muốn nói với cô ấy từ lâu, rốt cuộc thì chuyện này cũng không có gì phải giấu.
Nhưng khi đến trường trang phục của cô luôn giản dị, huống hồ người khác trước giờ cũng chưa tới hỏi qua cô có phải Đường Hạ hay không, cho nên cô vẫn chưa giải thích với ai về chuyện này bao giờ.
Hơn nữa mẫy nay đi ra ngoài cùng Phong Kiêu, càng không muốn bị mọi người nhận ra thân phận, rước lấy những phiền toái không cần thiết.
Nhưng giờ phút này……
Lý Mạt Mạt mở to hai mắt, nhìn mình với con mắt không thể tin nổi, làm An Mộc không đành lòng giấu giếm đối phương.
Cô vừa muốn mở miệng, Lý Mạt Mạt đột nhiên cúi thấp người xuống, thì thào với cô:”An, An Mộc, cô, cô có phải Đường Hạ không?”
Nhìn ánh mắt sáng ngời đầy mong đợi của cô ấy, An Mộc nhấp môi, mỉm cười gật đầu.
“Oa!” Lý Mạt Mạt một phen bưng kín miệng, bộ dạng kích động rối rít, “Trời ạ, trời ạ, tôi, thế nhưng tôi, thế nhưng tôi…”
Chân tay cô luống cuống, giống như đang muốn tìm thân thế của một ngôi sao lớn.
An Mộc không nhịn được cười, “Được rồi, mau hóa trang đi!”
“Để cho tôi một lúc để hồi phục lại đã!”
Lý Mạt Mạt khoa trương vỗ ngực, hít sâu vài hơi, lúc này mới lại cầm lấy bông dặm phấn, chỉ còn cặp mắt long lanh kia là như đang muốn tỏa sáng.
Trong suất diễn của Quỳnh Hoa, bộ đồ trong đó chỉ yêu cầu một kiểu tóc, đó là một bộ tóc giả và búi, Lý Mạt Mạt hóa trang cho An Mộc xong xuôi, An Mộc lúc này mới đứng lên, nở nụ cười, “Thấy thế nào?”