Editor: Quỷ Quỷ
An Mộc sửng sốt, chưa kịp trả lời liền thấy Phong Hầu khoát tay áo, “Tôi thật sự nghĩ nhiều rồi, trên đời này người giống nhau rất nhiều, nếu cô và bà ấy có quan hệ thì việc gì phải sống dở dở ương ương thế này?”
Nói xong ông đứng thẳng lên, nhìn Phong Kiêu, “Rốt cuộc con có nói cho ba biết hành tung của mẹ con không?”
Phong Kiêu bĩu môi, thái độ kiên quyết,”Không cho.”
Phong Hầu cảm thấy muốn tăng xông, tuy tuổi cao nhưng sức lực dồi dào, bên trong tức giận đến vậy nhưng bên ngooài vẫn không thấy nửa phần bất ổn.
An Mộc nhìn, cắn cắn môi, đột nhiên kéo tay Phong Kiêu.
Phong Kiêu quay đầu nhìn An Mộc, “Em có mấy câu muốn nói với anh.”
Phong Kiêu lườm Phong Hầu một cái, hé miệng cười cười, “Ba, nếu ba không muốn đi thì ở lại cũng được, ở trong phòng dành cho khách ấy, chỉ cần nhìn chúng con ân ân ái ái, đừng quấy rầy.”
Nói xong anh nắm tay An Mộc lên lầu.
An Mộc nhìn thái độ của anh, thật là dở khóc dở cười, người thì bị anh kéo đi nhưng lại quay đầu, “Bác Phong, lát nữa cháu sẽ đi dọn phòng cho bác, cháu…”
Còn chưa nói hết đã bị Phong Kiêu túm vào phòng ngủ.
“Ầm!”
Cửa phòng đóng lại, Phong Kiêu nhìn An Mộc, “Em muốn nói gì?”
An Mộc nhìn anh, “Phong Kiêu, anh mau nói tung tích của bác gái cho bác trai đi.”
Phong Kiêu nghe vậy thì đanh mặt, ánh mắt lạnh lùng, “Em nói cái gì?”
An Mộc cúi đầu, “Em biết đây là việc riêng của nhà anh, em không nên xen vào, đúng là lần trước bác gái đối với em rất tốt, em rất thích bác ấy, cho nên….em không muốn để bác ấy đau lòng.”
Phong Kiêu sửng sốt, “Sao em lại nói vậy?”
An Mộc thở dài, “Em nghe ý tứ trong lời của mọi người, hẳn là nhà anh xảy ra chút chuyện? Bác gái tuy có thể dứt áo ra đi, nhưng anh có từng nghĩ tới, bác gái một mình ở bên ngoài thật ra cũng cực kỳ thương tâm. Vợ chồng với nhau, có chuyện gì thì nên cùng nhau đối mặt, xa cách như vậy, bác trai và bác gái chỉ e càng ngày càng xa cách thôi, anh nói xem!”
An Mộc ngẩng đầu thận trọng nhìn Phong Kiêu, vẻ mặt anh đăm chiêu, xem ra đã chịu nghe mình nói rồi.
Cô sớm đã nhận ra, Phong Kiêu nhìn qua thì bá đạo độc đoán, nhưng anh cũng rất biết lắng nghe ý kiến của người thân.
An Mộc không ngừng cố gắng, “Huống hồ bác gái tuổi cũng lớn rồi, có thể ở bên ngoài mấy ngày, mấy tháng, nhưng sao có thể như vậy cả đời được? Nhìn bác trai, cũng không phải là không yêu bác gái...”
“Cực yêu luôn.” Phong Kiêu đột nhiên mở miệng, làm An Mộc kinh ngạc, anh mím môi, “Bọn họ thực ra đều rất yêu nhau, nhưng có một số chuyện, không phải chỉ cần yêu là có thể giải quyết được. Thôi, em nói đúng, đó là chuyện của bọn họ, có lẽ anh không nên nhúng tay vào.”
An Mộc không hoàn toàn hiểu ý của anh, Phong Kiêu nói xong liền vỗ vai cô, “Em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài một chút.”
An Mộc gật gật đầu.
Phong Kiêu rời phòng ngủ, đi xuống nhìn Phong Hầu đang ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt lo lắng.
Dừng lại một chút, Phong Kiêu nói, “Tối nay con sẽ rút người của con vể.”
Phong Hầu hơi sững sờ, vẻ mặt nghiêm túc đứng lên, nhìn Phong Kiêu, nghĩ nghĩ một chút nhưng lại chỉ nói, “Ba đi đây.”