Editor: Quỷ Quỷ
Nhìn theo hướng Lý Mạt Mạt chỉ, An Mộc liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, đeo kính râm, dáng vẻ khiêm nhường đang đi lại trong sân trường.
Đúng là Tống Huệ Ân.
Tống Huệ Ân có thể được coi là một ngôi sao mới nổi, nhờ có bộ phim truyền hình “Hồng biến nửa bầu trời” mà hợp đồng quảng cáo đến không ngừng, nhanh chóng tiến vào hàng ngũ minh tinh hạng hai, cũng là người đứng đầu thế hệ diễn viên mới.
Hiện tại cô đang học năm tư, năm nay sẽ tốt nghiệp.
Có rất nhiều siêu sao theo học trường đại học điện ảnh và truyền hình Kyoto, An Mộc sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý, huống hồ hồi còn quay phim ở Hoành Điếm cũng đã quen biết Dung Trạch, Ngô Tư Tư, Đào Nhạc Hạo và những người bạn “tai to mặt lớn” của bọn họ rồi, cô đương nhiên không ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy Tống Huệ Ân.
Giọng nói của Lý Mạt Mạt quá lớn, lập tức làm mọi người chú ý.
Có người nói, “Không hiểu biết!”
An Mộc và Lý Mạt Mạt đồng thời quay đầu lại, liền nhìn thấy một nữ cán bộ tiếp đón tân sinh viên đang nhíu mày nhìn về phía này, nhìn qua hai người rồi nói, “Trong học viện này minh tinh còn rất nhiều, các cô tính cứ nhìn thấy một người liền kêu to như vậy sao? Đúng là người mới không hiểu biết, không biết ở đâu mọc ra mấy người đần độn này, thật là mất mặt!”
Lý Mạt Mạt lập tức nổi giận, “Tôi thích minh tinh thì đã làm sao? Nếu không có những người mới đần độn như chúng tôi thì lấy đâu ra minh tinh cho các người sau này? Fan thì không được theo đuổi thần tượng sao?”
Đối phương hừ lạnh một tiếng, “Theo đuổi thần tượng thì có thể, nhưng đây là trường học, làm gì cũng phải biết kiềm chế một chút, nếu mỗi minh tinh về bị những sinh viên như các cô chỉ mặt gọi tên ầm ầm ĩ ĩ thì trường học không phải sẽ biến thành cái chợ sao?”
Lý Mạt Mạt nhất thời á khẩu.
Phong Kiêu vốn vẫn đi theo sau lúc này dần đanh mặt lại.
Thậm chí còn có kẻ dám tùy ý la mắng cô gái của anh?
Anh đảo mắt về phía An Mộc, cô ấy cũng không phải tiểu bạch thỏ, bị bắt nạt thì sẽ chịu đựng sao?
Khóe môi hơi nhếch lên, Phong Kiêu cảm thấy hôm nay có khi sẽ được chứng kiến thần thái sáng láng của cô nhóc hồ ly này rồi!
Anh thích nhất là nhìn cô đối phó với mấy loại chuyện vặt vãnh này.
An Mộc ở bên cạnh nghĩ nghĩ, người này giọng nói tuy dễ nghe, cũng có đạo lý, nhưng thái độ vs điệu bộ liền không hề tốt đẹp như vậy. Huống hồ, các cô chỉ là biểu hiện sự kích động một chút, cũng chẳng bình luận quấy nhiễu gì đến đối phương không phải sao?
Có mà hội học sinh ở đây thấy các cô là người mới nên có thể mạnh mẽ áp chế thì có!
Học tỷ đây ra oai, giết gà dọa khỉ!
Đáng tiếc, chọn nhầm người rồi. An Mộc cô chưa bao giờ để yên khi bạn mình bị khinh bỉ, lập tức trả lời mỉa mai, “Chị nói cũng có lý, nhưng chúng em là sinh viên mới, đương nhiên sẽ có chút kích động, bước vào học viện này chúng em đều có niềm yêu thích đối với điện ảnh và truyền hình, có khát vọng được nổi tiếng, năm đó chị nhập học, nhìn thấy tiền bối cũng không hề cảm thấy phấn khích rồi hét lên ư?”
Cán bộ hội học sinh nghe vậy, nhất thời nghẹn lời, nhưng vẫn mạnh miệng nói, “Dù có phấn khích thì cũng phải chú ý đến hình tượng của chính mình và trật tự công cộng!”
“Chị cứ mở miệng là trật tự công cộng, vậy xin hỏi, chúng em đã làm gì ảnh hưởng đến trật tự công cộng? Đây là sân trường đại học, ai có quy định rằng không thể lớn tiếng nói chuyện?” An Mộc trực tiếp phản kích, “Huống hồ hôm nay là ngày tân sinh viên nhập học, chỗ nào cũng ồn ào tiếng người, chúng em mà nói to thế nào cũng chẳng thấm tháp vào đâu, không biết vì lý do gì mà chị chỉ nói mỗi chúng em?”