Edit: Phong Nguyệt
Ách……
Bị anh nhìn như vậy, An Mộc cảm thấy sau lưng tê dại.
Cô cúi đầu, ngón tay quấn cùng một chỗ, mũi chân trên mặt đất cọ xát, “Cái kia, ta……”
Cô đi cái gì đi chứ?
Đều biết hết thảy là hiểu lầm, vì cái gì phải đi?
Nhưng nhìn bộ dáng của anh, thực rõ ràng, là đang tức giận.
Chuyện này…… Cũng thật là chính mình không đúng, cô như thế nào có thể hoài nghi Phong Kiêu?
Cắn môi, An Mộc không biết nên nói cái gì, mới có thể làm người đàn ông này hết tức giận.
Trên bàn mùi hương của đồ ăn, truyền tới, bụng An Mộc“Lộc cộc” kêu một tiếng, tròng mắt cô xoay chuyển, “Chú nhỏ, ta muốn ăn chút cơm sáng đi?”
Trước ăn cơm sáng, ăn xong rồi, thuận thế ở lại.
Đây là bàn tính tốt nhất của cô.
Nói xong câu đó, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phong Kiêu một cái, liền thấy ánh mắt quyến rũ nhìn chằm chằm cô, đáy mắt thấy rõ bộ dáng của anh.
An Mộc hiểu rõ, đối phương biết đây là chính cô tìm lấy cớ, chỉ là……
Không biết cái bậc thang này, anh có cho cô hạ xuống hay không?
Tên gia hỏa này tính tình luôn luôn bất định, liền Phong ba ba đừng nghĩ chiếm một ít tiện nghi của anh, khóe mắt hiện rõ, có thù tất báo, chính mình mắng anh như vậy, không biết anh đối với cô có một chút tình nghĩa không, có thể biến mất như vậy hay không?
Thời điểm cô thấp thỏm bất an, liền nghe được giọng nói của đối phương, “Ăn đi.”
An Mộc tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng tiếp theo, liền nghe được câu nói tiếp theo của anh, “Coi như là chúng ta ăn một bữa sáng cuối cùng đi.”
An Mộc vừa mới thả ra ngụm khí, nháy mắt lại nâng lên.
Cô lôi kéo rương hành lý hướng phòng ngủ đi, “Ta đây trước đem hành lý trả lại đã.”
“Không cần.” Anh bỗng nhiên mở miệng, bước chân của An Mộc dừng lại, quay đầu lại, liền nghe được giọng nói của anh, “Đặt ở cửa là được, trong chốc lát cũng đi rồi.”
An Mộc cắn môi.
Cô cúi đầu, mím môi, anh này, rốt cuộc có tha thứ cho cô hay không?
Thật là lo lắng!
Buông hành lý, đi vào bàn ăn, nhìn bàn cơm, cô thật cẩn thận dò hỏi, “Chú nhỏ, chú mua nhiều cơm như vậy, là bởi vì còn có người muốn tới ăn sao?”
“Không phải.” Phong Kiêu như cũ mặc áo ngủ, ngồi đối diện với cô, dù vậy, lại không có một tia bộ dáng chật vật, như cũ cao ngạo như đế vương.
An Mộc lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, không phải có người tới, mua nhiều đồ ăn làm gì?
Ngón tay thon dài của Phong Kiêu gõ gõ mặt bàn, “Là bởi vì đêm qua, ta chọc người nào đó tức giận, cho nên mua nhiều đồ ăn cho cô để bồi tội.”
Một câu rơi xuống, trong lòng của An Mộc lập tức càng thêm áy náy.
Đêm qua rõ ràng cô là người vô cớ gây rối, nhưng anh không có cùng cô cãi nhau, ngồi một đường xe đã mệt đến mức tận cùng, buổi sáng thế nhưng lại đi ra ngoài mua bữa sáng cho cô.
Nhưng mà cô làm cái gì?
Thế nhưng lại hiểu lầm anh!
Ngẫm lại vừa mới ở trong lòng mắng đối phương, đầu An Mộc, lập tức thấy thấp hèn đi, một câu cũng cũng không nói ra được.
Cô vươn chiếc đũa, gắp một cái bánh bao hấp, bỏ vào trong chén của anh, “Chú nhỏ, ăn cơm sáng đi.”
“Ta có thể lấy.” Giọng nói của anh, lạnh như băng.
Trong lòng của An Mộc lại nhắc tới, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy đối phương tuy rằng nói như vậy, lại như cũ vẫn gắp bánh bao hấp, lên ăn.
An Mộc nhẹ nhàng thở ra, đầy bàn mỹ vị, kích thích đầu lưỡi của cô.
Mấy ngày nay không được ăn cơm, hiện tại tâm sự đã giải quyết, cô buông bụng ra, ăn đến bụng nhỏ phình phình, rốt cuộc ăn không vô, lúc này mới buông chiếc đũa xuống.