Editor: Cà Chua.
Mị Nhi cầm chiếc pháo hoa đang cháy sáng, ở Lý phủ mặc dù nhiều chuyện rắc rối, nhưng cô luôn được sống thật với chính mình, cô nhớ lại quá khứ.
Cả một bầu trời như bùng cháy, chiếu rọi toàn bộ không trung, đều đỏ một màu lửa.
Mị Nhi càng lúc càng nôn nóng, chạy vọt vào thiên lao, liền nhìn thấy Lý Thịnh Thế cùng thái tử phi đang bị một đám người vây quanh, thái tử đang mặc bộ đồ của tù nhân.
Đạo diễn Lý Đông Thịnh từ trước đến nay làm gì cũng vô cùng nổi bật, trang phục tù nhân của thái tử phi cũng không giống như trang phục đã được sử dụng trong những bộ phim khác, vai nữ chính luôn xinh đẹp trong mọi hoàn cảnh, nhưng tình cảnh như vậy, hoàn toàn không có chút nào đẹp cả, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác vô cùng chân thật.
Mị nhi ra nhập trận chiến nhưng lại đứng ở phía Lý Thịnh Thế.
Một đám người thoát khỏi thiên lao, hướng chạy tới phía kinh đô bên ngoài.
Bên trong một rừng cây, phía sau truy binh xuất hiện ngày một nhiều, thái tử phi không biết võ công, chân đã mỏi, dường như bất động, lúc này mà cõng người chạy, thực sự là một hành động vô cùng nguy hiểm.
Tuy vậy vẫn không ngừng khuyên thuộc hạ Lý Thịnh Thế rời đi một mình, nhưng Lý Thinh Thế lại kiên quyết mở miệng:”Phải cùng nhau đi!”
Tiếng bước chân của truy binh ngày một gần, cây đuốc sáng trên tay cũng càng lúc càng cháy nhanh hơn.
Thời điểm quyết định, Mị Nhi đột nhiên lên tiếng:”Tôi sẽ tới đó!”
Nàng đột nhiên kéo chiếc áo ngoài của thái tử phi xuống, khoác lên người mình, tiếp theo chạy thẳng về phía ngược lại:”Tôi đi đánh lạc hướng truy binh, gặp nhau ở mười dặm phía trước!”
“Được!”
Sau đó là Lý Thịnh Thế trả lời.
Mị Nhi cố tình gây sự chú ý, đánh lạc hướng truy binh, nhiều phen bị thương, tưởng chừng như đã sức cùng lực kiệt nhưng nghĩ đến ánh mắt của Lý Thịnh Thế, nàng đột nhiên lại có thêm sức lực.
Nàng muốn sống, muốn cùng chàng ấy chung sống.
Mị nhi càng chiến đấu, ánh mắt càng trở nên quyết liệt.
Sống hay chết ở đây, cô cuối cùng cũng đã suy nghĩ thấu đáo.
Nàng yêu nhất là Lý Thịnh Thế.
Cô từ nhỏ đã được dạy rằng, suốt đời suốt kiếp này phải sùng ái Lý Thịnh Thế đầu tiên.
Cuối cùng nàng cũng hiểu được thế nào là yêu.
Cây kiếm trong tay nàng càng khua nhanh, rốt cuộc cũng đã chiến đấu với truy binh đến khi mặt trời lên.
Thân tàn ma dại, y phục đã bị rách tứ tung, cuối cùng Mị nhi cũng đến được điểm hẹn cách đó mười dặm.
Mười dặm đúng như đã hẹn, trong mười dặm đó, xung quanh là một mà hoa đào trắng xóa.
Mùa này nơi đây đúng là mùa hoa đào nở rộ.
Trên người nàng quần áo hỗn độn, từng vết máu rỉ ra chảy dài, nhưng vẫn không nghĩ đến bản thân mà vẫn nghĩ đến đối phương.
Nhưng lúc này, cảnh xung quanh đều là một màu hoa đào nên thơ tựa tiên cảnh đối lập với tình cảnh của nàng lúc này, trước mắt nàng hiện lên một bữa yến tiệc đã được bày biện sẵn.
Mị nhi dáo dác nhìn xung quanh, tìm kiếm hình bóng quen thuộc kia.
Lại phát hiện nơi này dường như không có một bóng người.
Mị nhi đứng chôn chân ở đó, ánh mắt trống rỗng.
Nàng nắm chặt tay, muốn vứt bỏ mọi thứ xung quanh.
Đứng sau camera, Lý đạo diễn nhíu mày lại.
Cảm giác có gì đó không đúng.
Anh ta không còn kiên nhẫn được nữa.
Lý đạo diễn vẫn luôn đứng cạnh Hứa Lộ, nhìn biểu cảm bên trong cô gái đó, không nhịn được cong môi lên cười, cô muốn chờ xem người nào đó bị mắng, chờ đến lúc này, biểu cảm quá thể không thể chấp nhận được, chờ đến lúc Lý đạo diễn không nhịn được tước luôn vai diễn của cô ta…..
Hứa Lộ thậm chí đã tưởng tượng đến cảnh An Mộc cứ cố chấp đứng nơi đó, mặt mày xám tro nghe những lời phê bình của Lý đạo diễn.
Cô nhìn Lý đạo diễn, cảm thấy Lý đạo diễn đã giơ tay lên, hơi mở miệng ra như muốn nói gì đó.
Đúng lúc này!
Phó đạo diễn đột nhiên mở miệng:”Lý đạo diễn, xem này!”
Lý đạo diễn sửng sốt cúi đầu, nhìn về phía camera, ít nhất là không lâu sau, ánh mắt của Mị nhi đã có chút biến hóa.