Edit: Phong Nguyệt
Phong Kiêu nói, “Tỉnh lại nhanh lên! Sau khi tỉnh lại, ta sẽ không bao giờ bức bách cô!”
“An Mộc, tỉnh lại đi, ta thả cô ra, cho cô đi đóng phim được không?”
Giọng nói của anh, có khi ôn nhu, có khi ngang ngược.
Nhưng đều đặc sắc nhất, đó chính là, nghe được anh nói, đều có một loại làm cho người ta xúc động muốn khóc.
Thời điểm Đường An Mộc lần nữa mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là trần nhà màu trắng, tiếp theo chính là mùi vị nước sát trùng gay mũi.
Cô nhìn bốn phía chung quanh, liền phát hiện chính mình nằm ở bệnh viện.
Thấy cô mở to đôi mắt, y tá bên cạnh lập tức cười mở miệng, “Rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi!”
An Mộc hơi sửng sốt, cảm thấy đầu óc có điểm không đúng, “Ta bị làm sao vậy?”
“Cô phát sốt, nóng tới ba mươi chín độ rưỡi, thật là mạo hiểm!” Y tá đi tới, cho cô kẹp nhiệt kế, lại khống chế tốc độ truyền dịch một chút, vừa làm việc này, vừa mở miệng, “Chồng của cô vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh cô, thật là làm người khác cảm động, trong ba ngày này, đều là anh ta chiếu cố cô, ta liền chưa thấy qua người ôn nhu như vậy.”
Chồng?
An Mộc sửng sốt, là…… Phong Kiêu?
Y tá nói xong, lại nhìn An Mộc, lúc này mới mở miệng, “Cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn, ta đi nói cho bác sĩ, cô hết sốt, đã không có việc gì.”
An Mộc gật đầu, y tá liền đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra ngoài, đối diện đụng phải Phong Kiêu.
Y tá lập tức mở miệng, “Tiên sinh, vợ ngài đã tỉnh, đã không có việc gì.”
Phong Kiêu đang đi tới, nghe nói như thế, hơi dừng lại, mắt hẹp dài, thoáng qua lộ vẻ ưu thương, anh nhìn canh trong tay, đem nước canh giao cho y tá, “Cô đem cái này giao cho cô ấy, ta có chút việc, đi trước.”
Y tá một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, “Tiên sinh, anh cũng mệt mỏi ba ngày ba đêm, trở về nghỉ ngơi tốt một chút đi.”
Phong Kiêu gật đầu.
Phong Kiêu rời đi, y tá đi tìm bác sĩ.
Chờ đến khi bác sĩ tới, xác định An Mộc không có vấn đề gì lớn, dưỡng bệnh một hai ngày, liền có thể xuất viện, An Mộc được y tá nâng lên, uống lên mấy ngụm canh.
An Mộc hồi phục rất tốt, bất quá thời gian nửa ngày, căn bản thân thể mềm oặt, cũng có sức lực.
Cô quay đầu nhìn về phía cửa.
Trước đó cô cảm thấy, quả thực là bị đầu heo làm cho tâm trí mê muội, thế nhưng không rõ nội tâm của mình.
Chính là bị trận bệnh này, có một số việc, ở trong đầu đột nhiên liền rõ ràng.
Kỳ thật, có cái gì thẹn thùng, An Mộc cô bị động tâm rồi sao đây?
Cô nghĩ kỹ, cô muốn giải thích với Phong Kiêu, cô không có uống thuốc tránh thai kia.
Cô cũng nghĩ kỹ, cô muốn cùng Phong Kiêu ở bên nhau, không phải vì Hạ Thiên, chỉ là đơn thuần muốn cùng anh ở bên nhau!
Chính là……
Một buổi trưa, Phong Kiêu chưa từng có tới.
Ngược lại y tá khuyên giải an ủi cô, “Chồng của cô mệt mỏi ba ngày ba đêm, cô tỉnh lại, hẳn là trở về nghỉ ngơi đi.”
An Mộc nghe nói như thế, nghĩ, dù sao xuất viện, cô vẫn là có cơ hội tìm Phong Kiêu.
Hai ngày sau, Thượng Quan Vũ đón cô xuất viện.
Trở lại biệt thự, An Mộc tung tăng nhảy nhót, vọt vào chung cư, muốn tìm kiếm thân hình làm cho trái tim cô nhớ ba ngày nay, lại phát hiện…… Biệt thự, giống như đã không có ai ở trong vài ngày.
Bước chân của An Mộc dừng lại, quay đầu lại, “Anh ta đâu?”
Thượng Quan Vũ nhìn thoáng qua cô, “Lão đại về Kinh Đô rồi.”
An Mộc:…… “Anh ta trở về?”
“Phỏng chừng lão đại…… Sẽ không trở lại.”
Sẽ không trở lại?
Đây là có ý tứ gì?!