Ông Trùm Giải Trí Bí Mật Cưng Chiều: Cô Vợ Ngốc Ngọt Ngào

Chương 262




Editor: Quỷ Quỷ

An Mộc cầm thuốc, cúi đầu, cẩn thận xem xét phần giới thiệu.

Lại có chút do dự.

Thực ra cô cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rất không ổn định, không thể cho đứa nhỏ một cuộc sống hạnh phúc, cho nên tốt nhất là không có nó.

Nhưng nếu thực sự có đứa nhỏ rồi mà lại uống thuốc, có phải quá tàn nhẫn hay không?

An Mộc cắn cắn môi thở dài, cuối cùng quyết định, vẫn là nên thuận theo tự nhiên đi!

Cô đang định ném thuốc vào thùng rác, thì chợt nghe thấy một giọng nói lạnh băng vang lên từ phía sau, “Đây là thuốc gì?”

An Mộc cứng đờ người!

Cô quay đầu thật mạnh, liền nhìn thấy ánh mắt u ám của Phong Kiêu đã tràn đầy lửa giận!

Cô còn chưa mở miệng, Phong Kiêu đã đoạt thuộc tránh thai trong tay cô, chỉ mới liếc nhìn qua một cái anh liền ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt rét lạnh như muốn ăn thịt người.

An Mộc bị anh nhìn như vậy, nhất thời nghẹn họng, có chút bối rối trước sự phẫn nộ và ưu thương của đối phương, khiến trong lòng cô cảm thấy chột dạ.

An Mộc muốn giải thích, “Chú, em….”

Nhưng còn chưa nói xong, Phong Kiêu đã nhếch môi cười trào phúng, “Em cái gì?”

“Em…” Cô không thể nói nên lời.

Bộ dáng này của cô trong mắt Phong Kiêu chính là chột dạ.

Phong Kiêu nhìn thuốc, “An Mộc, hóa ra, em không hề muốn sinh con cho tôi?”

Không muốn sinh con cho anh?

Nhìn vào đôi mắt đen như mực, An Mộc rất muốn nói là không phải.

Cô không phải không muốn sinh con cho anh, mà tình hình hiện tại….

Cô mới có 19 tuổi, nghiệp diễn viên của cô vừa mới bắt đầu, cô…..

Nhưng Phong Kiêu không có cô cơ hội giải thích, anh túm lấy cánh tay cô đi đến chiếc Bentley!

An Mộc bị anh ném thật mạnh vào ghế sau, sau đó anh cũng lên xe và đóng sầm cửa lại.

Thượng Quan Vũ đang ngồi ghế lái, nhìn dáng vẻ của hai người, lập tức kinh ngạc, “Lão đại, cậu, hai người tốt xấu gì cũng kiềm chế chút, trong xe này còn có người đang sống, tôi….”

Lời chưa nói hết Phong Kiêu đã ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc bén như muốn giết người!

Thượng Quan Vũ lập tức thấy lạnh cả sống lưng, nuốt nước miếng, “Tôi, tôi đi uống cà phê!”

Nói xong, liền bỏ chạy.

An Mộc choáng váng, nhớ tới đêm hôm qua, cơ thể không tự giác phát run, hai tay chống đỡ thân thể, ngẩng đầu lên nhìn Phong Kiêu.

Bên trong xe ánh sáng mờ ảo, làm sắc mặt anh đặc biệt khó coi, một bên mặt thì u ám, bên kia thì được ánh sáng hắt vào, giống sứ giả Câu Hồn từ địa ngục, làm An Mộc hoảng sợ vô cùng.

“Chú, anh muốn làm gì?”

“Làm gì?” Phong Kiêu mở miệng, “Em nói xem là làm gì? Không phải muốn lấy tôi sao, hầu hạ tôi ngay chỗ này đi!”

Nói xong, anh cúi đầu tới gần cô, An Mộc nhìn gương mặt kia càng lúc càng gần lại, nhớ tới đêm qua, rốt cuộc vẫn quay đầu đi.

Nhưng sau đó, cằm cô bị siết đau đớn, bị ép nhìn vào mặt người đàn ông.

An Mộc hít phải một luồng khí lạnh, anh hừ một tiếng, “Sao nào? Chẳng phải em hao tổn tâm ý để làm chuyện này với tôi sao, giờ lại muốn thoát?”

An Mộc nhất thời á khẩu không nói gì được!

Cô hao tổn tâm ý….về chuyện đó sao?

Người đàn ông này sao có thể nói lời ác độc như vậy, rõ ràng hôm qua còn hòa hảo, sao hôm nay lại âm tình bất định?