Editor: Quỷ Quỷ
Bởi vì cô hộ sĩ đó chỉ biết Đường Hạ, chứ không biết An Mộc là ai!
An Mộc đảo mắt, còn vì sao cô tắt máy, đó là do bị cảnh sát khống chế.
An Mộc lạnh lùng nói, “Bà có chuyện gì?”
Người bên kia trầm mặc một chút, “Chúng ta gặp mặt đi.”
An Mộc nhíu mi, trái tim khẽ run lên, đây là lần đầu tiên từ năm cô 5 tuổi, Hạ Tâm Băng nói muốn gặp cô, nhưng, tuy có chờ mong, nhưng lại mạnh miệng trả lời, “Có cần thiết không?”
Nhưng vừa nói ra câu này, cô lại bối rối cắn môi.
Ở sâu thẳm bên trong tim cô, có một chút kỳ vọng.
Cô biết, khát vọng của cô là nhìn thấy bà.
Mới đây cô tỏ ra cao ngạo, cũng không thể lừa dối được mình, ngược lại cô càng muốn tới gần, muốn có được tình thương của mẹ.
“An Mộc, chiêu lạt mềm buộc chặt này không ăn thua với mẹ đâu, con đang ở Kyoto, còn không muốn gặp mẹ?”
An Mộc sửng sốt, có chút không hiểu rõ lời của đối phương.
Cái gì gọi là lạt mềm buộc chặt?
Đợi đã, bà ấy đang nói gì vậy?
Mình ở Kyoto?
An Mộc lập tức chạy ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bởi vì là khu biệt thự cho nên xung quanh rất yên tĩnh, không có người.
“Tôi ở Kyoto?”
“Điện thoại của mẹ con không nghe, sợ con xảy ra chuyện, tìm người điều tra tung tích của con qua điện thoại.” Hạ Tâm Băng giải thích, “Nếu đã đến đây rồi thì gặp mặt đi. Con muốn gì cứ thẳng thắn nói ra, năm đó dù cũng là mẹ có lỗi với con và ba con, mẹ…”
An Mộc đột nhiên cảm thấy mình thật hèn.
Cô mạnh miệng ngắt lời đối phương, “Thật ngại quá, chắc bà hiểu lầm rồi, tôi không hề có ý muốn gặp bà, còn nữa, đừng tự tỏ ra mình là một người mẹ có trách nhiệm!”
Bên kia im lặng một chút, một lúc sao mới nói, “An Mộc, con phải hiểu cho mẹ, năm đó mẹ vẫn còn nhỏ tuổi, hiện giờ mẹ rất muốn bù đắp….”
Hiểu cái quỷ gì mà hiểu!
An Mộc tức giận cúp điện thoại!
Phải!
Năm đó Hạ Tâm Băng còn nhỏ tuổi, ngoài ý muốn sinh ra mình, bà ta sợ không gánh nổi trách nhiệm, bà ta dựa vào cái gì mà muốn cô hiểu cho bà ta?
Bù đắp….??
Nếu đã sớm có ý đó, vì sao mấy năm nay mặc kệ mình sống chết không hỏi han?
An Mộc siết chặt nắm tay, lắc lắc đầu.
Cô lại nhìn ra ngoài, đột nhiên cảm thấy không khí bên ngoài đặc biệt tươi mát.
Nghe nói sương mù ở Kyoto rất dày, nhưng đối với cô mà nói, nơi đây chính là một sự bắt đầu mới, một ước mơ mới.
Một đếm không nói chuyện, sáng sớm hôm sao Phong Kiêu phải tới tập đoàn FAE xử lý công việc. trước khi đi, đưa lại chìa khóa ngôi biệt thự này cho cô. An Mộc nghĩ, dù sao mối quan hệ của hai người đã như vậy, mình ở Kyoto này lạ nước lạ cái, nếu từ chối thì là ra vẻ thanh cao, nên cô đã nhận chìa khóa luôn.
Đầu tiên là lên mạng ghi danh vào học viện điện ảnh và truyền hình Kyoto, sau đó đặt mua vài cuốn sách về để học.
Cô báo danh đi thi, sau đó, An Mộc đã bắt đầu cuộc sống ở Kyoto như vậy.
Thay đổi nơi chốn, bởi vì không thường xuyên ra ngoài, chỉ ngẫu nhiêu dạo xunh quanh học viện để mua một ít tư liệu, hỏi thăm những phần cần lưu ý để được trúng tuyển, thường xuyên liên hệ với Hoa Nghệ, nghiêm khắc thực hành huấn luyện hình thể do họ sắp xếp.
Chẳng mấy chốc đã hết 3 tháng.
Mới ngày nào xuân về hoa nở, quay đi quay lại đã đến tháng 6.
An Mộc đã thi cử xong, tiếp đó lập tức tham gia thi vào trường cao đẳng khoa văn hóa, mới có thể khẳng định có trúng tuyển hay không.