Edit: Phong Nguyệt
Cô hừ lạnh một tiếng, “Cô không kí vào những văn kiện đó, cô sẽ bị bắt vào tù, cha ta cũng sẽ lấy thân phận người giám hộ, lấy được cổ phần của cô! An Mộc, cô nên thông minh một chút tự mình lựa chọn đi!”
An Mộc lạnh như băng nhìn dáng vẻ đắc ý của cô ta, lập tức vụt đứng lên, khí thế của cô thẳng bức Phong Tư Nguyệt, làm cô ta hoảng sợ.
An Mộc lạnh lẽo cười, “Vô vị, liền tính như vậy, ta nhiều nhất bị phán bao nhiêu năm nhỉ? Hai mươi năm? Chờ ta ra tù, An Thị vẫn bị ta đoạt lại!”
Phong Tư Nguyệt sợ tới mức trái tim bang bang đập loạn, phục hồi tinh thần lại, có chút cuồng loạn, “An Mộc, ta xem ngươi chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!”
An Mộc đột nhiên mở miệng, “Phong Tư Nguyệt, muốn ta ký tên sao?”
Phong Tư Nguyệt gật đầu.
An Mộc cúi đầu, “Tốt, trừ phi……”
Cô thấp giọng nói một câu, Phong Tư Nguyệt không nghe thấy.
An Mộc lại thấp giọng nói một câu, Phong Tư Nguyệt đi lên phía trước một chút, “Cô nói cái gì?”
Đúng lúc này!
Nói thì chậm chuyện xảy ra thì nhanh!
An Mộc đột nhiên ra tay, một phen kéo đầu tóc của Phong Tư Nguyệt, tay đã bị còng cầm lấy bút máy, nhắm thẳng vào gương mặt của Phong Tư Nguyệt!
Phong Tư Nguyệt đột nhiên la to, “An Mộc, cô làm gì!”
An Mộc bỗng nhiên cười lạnh, “Phong Tư Nguyệt, cô nói, ta đang huỷ hoại gương mặt của cô?”
Tay cô hơi dùng sức, đầu bút máy cắm trực tiếp trên mặt của Phong Tư Nguyệt, Phong Tư Nguyệt ăn đau, khóc lên, “An Mộc, cô buông tay, buông ta ra!”
An Mộc lại cười lạnh, “Đây đều là các người bức ta! Phong Tư Nguyệt, từ nhỏ đến lớn, cô hướng lên trên ta cắm không biết bao nhiêu lần? Hôm nay, ta liền trước trả lại điểm lợi tức cho cô!”
Nói xong, cổ tay khẽ động, dùng sức vạch một cái!
Mặt Phong Tư Nguyệt, trong nháy mắt đã bị gạch qua một vết sẹo dài!
“A!”
Nghe được thét chói tai thê lương của Phong Tư Nguyệt, An Mộc còn chưa có cảm giác được khoái ý, sau lưng liền tê rần, ngón tay đau xót, bút máy rơi trên mặt đất.
Quay đầu lại, liền nhìn đến Lưu cảnh sát cầm điện côn.
Phong Tư Nguyệt che lại mặt mình, “Mặt ta, mặt ta, đánh cô, đánh chết cô!”
Nói xong, cô trực tiếp đứng lên, vọt tới trước mặt Lưu cảnh sát, đoạt lấy điện côn, lấy tư thế hung hăng đánh An Mộc!
An Mộc cuộn tròn thân thể, trốn ở góc phòng, hai tay che chở đầu.
Cũng không biết bị đánh bao nhiêu, An Mộc cảm thấy thần trí đều có chút hoảng hốt.
Đúng lúc này, Phong Anh Hùng đứng lên, “Được rồi, đừng nháo nữa sẽ có người chết đấy.”
Phong Tư Nguyệt điên khùng mở miệng, “Cha, con muốn cô ta chết, đi tìm chết! Cô ta thế nhưng huỷ hoại mặt con, con muốn cô ta chết!”
Phong Anh Hùng nhíu mày, “Chúng ta là người Phong gia, không thể nháo sẽ có người chết.”
Cùng lúc đó!
Một chiếc xe thể thao màu đen, ở bên ngoài cục cảnh sát, khẩn cấp phanh lại.
Quát!
Cùng với giọng nói bén nhọn vang lên, một thân hình thon dài cao lớn, từ trong xe đi ra.
Hai chân của anh thon dài, mạnh mẽ hữu lực, bước nhanh hai bước, liền tới bên trong cục cảnh sát.
Nhìn đến người đàn ông ưu tú này, cảnh sát tiến lên một bước, “Anh tốt, xin hỏi anh muốn làm gì?”
Đôi mắt của người đàn ông hẹp dài đảo qua, giọng nói lãnh mị, tức giận đến đỏ mặt, “An Mộc ở đâu?”
Lời này vừa nói ra, liền nghe được bên trong phòng thẩm vấn, phát ra một tiếng thét chói tai thê lương quen thuộc.
Giọng này, là Phong Tư Nguyệt!
Ánh mắt của Phong Kiêu nhíu lại, ý thức được cái gì, liền vọt tới phòng thẩm vấn!
Phanh!
Một chân đá cánh cửa.
Người bên trong phòng thẩm vấn, toàn bộ sợ ngây người.
Phong Tư Nguyệt quay đầu, nhìn thấy người tới, lập tức vui vẻ, “Chú nhỏ! Chú nhỏ người đã tới, chú xem mặt cháu, cháu muốn cô ta phải chết! Chú nhỏ, giúp cháu báo thù, làm cô ta chết đi! Đi tìm chết!!”