Editor: Tuna
An Mộc nghe anh nói, đúng là dở khóc dở cười!
Trên đời này tại sao lại có loại người đàn ông vô sỉ lại còn tự kỉ như vậy?
Cô khẽ lui về sau một bước, tránh né sự lôi kéo của Phong Tử Khiêm.
Phong Tử Khiêm vớ hụt, quay đầu lại, khó hiểu nhìn Đường Hạ, tiếp sau đó lại làm ra vẻ mặt như là hiểu được cái gì đó, vội vàng giải thích:
“ Đường Hạ, có phải là em nghe người ta nói là anh đem cỏ phần của An thị trả lại cho An Mộc không? Em nghe anh giải thích đi, anh chỉ là muốn nhanh chóng từ hôn với cô ta, em xem, bây giờ trên mạng đa không còn đồn đãi gì nữa rồi! Tất cả những gì anh làm đều vì chúng ta cả!”
Nói tới đây, anh ta liền chán ghét nói:
“ Cái con nhỏ An Mộc xấu xí đó hả, em yên tâm, cho dù cô ta có ở trong cổ đông An thị cũng sẽ không làm nên được sóng gió gì, Đường Hạ, về sau chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi!”
Nói xong, lại bắt đầu kéo tay An Mộc.
An Mộc lại lần nữa tránh đi, ánh mắt nheo lại:
“ Tôi tới rồi.”
Phong Kiêu sửng sốt:
“ Anh biết là em đến rồi a, về sau An thị cũng sẽ thuộc về Phong gia chúng ta, em yên tâm, anh sẽ làm cho cái người tên An Mộc đó phải hai tay dâng cổ phiếu trong tay cô ta ra!”
“ Tôi sẽ không giao cho anh!”
An Mộc lại nói.
Phong Tử Khiêm còn chưa hiểu được:
“ A, em yên tâm, anh đương nhiên sẽ không lấy cổ phần của em, nhưng mà, khi chúng ta kết hôn, của em cũng là của anh mà tất nhiên của anh cũng là của em rồi, chúng ta, tuy hai nhưng thật ra là một mà…”
An Mộc cảm thấy, khi nói chuyện với Phong Tử Khiêm nhất định không được đánh đố quá, thần sắc cô lạnh lẽo nói:
“ Phong tiên sinh…”
Phong Tử Khiêm dừng nói, nghiêm túc nhìn cô:
“Đường hạ, làm sao vậy?”
“ Đường Hạ là nghệ danh của tôi.”
Phong Tử Khiêm sửng sốt:
“ A? LÀ vậy à, không sao, anh không để ý.”
Sẽ không để ý cái gì?
An Mộc nhăn nhăn mặt, cô cảm thấy mình không theo nổi tư tưởng lớn của người này.
Cô bước tới, dùng ánh mắt nghiêm túc nhất nói:
“ Phong tiên sinh, cứ gọi tôi là….An Mộc.”
…..
An tĩnh.
Toàn bộ phòng hội nghị, liền yên lặng đến quỷ dị.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ trừng to hai mắt, nhìn cô gái đứng trước mặt bọn họ đây. Vừa rôi, nhất định là ảo giác!
Mọi người nhìn An Mộc, xong lại nhìn Phong Tử Khiêm.
Trong đầu không khỏi hiện lên câu nói vừa rồi của Phong Tử Khiêm.
Lớn lên xấu xí?
Nếu cô ấy mà xấu thì chắc trên đời này sẽ không có mỹ nhân nữa!
Dáng người không tốt?
Người ta rõ ràng là đường cong chữ S, tuy rằng ngực hơi bé, nhưng là do người ta chưa phát triển a, còn nhỏ mà.
Mắt của Phong Tử Khiêm có phải hay không có vấn đề a?
Phong Tử Khiêm phục hồi tinh thần lại:
“ Đường Hạ, em đùa kiểu gì kì vậy?”
Ánh mắt An Mộc sắc bén:
“ Tôi không có đùa giỡn, tên thật của tôi là An Mộc.”
Ánh mắt Phong Tử Khiêm dại ra:
“ Sao, sao em lại cùng tên với con nhỏ xấu xí đó?”
Phong Tử Khiêm hoàn toàn ngây dại.
Chuyện này, tại sao lại như thế?
Trong đầu đột nhiên nhớ đến hình ảnh hai năm trước, ở tiểu khu bên cạnh nhà lần đầu tiên nhìn thấy Đường Hạ…. Ngày đó, hình như, hình như là lúc đó An Mộc không có mặt ở Phong gia!
Lại nhớ đến lần mình xem quảng cáo dầu gội trên TV, nói đến đôi mắt của Đường Hạ, mẹ nói……
Phong Tử Khiêm nuốt nước bọt:
“ Đường, Đường Hạ, chuyện này không nên đem ra đùa giỡn….”
Sau khi Phong Tư Nguyệt khiếp sợ thì chỉ còn lại phẫn nộ tột cùng:
“ Tử Khiêm, đừng nói nữa, cô ta đúng là đã lừa chúng ta! Cô ấy cùng An Mộc căn bản là một người! Cái kẻ lừa đảo này, đem cả nhà chúng ta chơi thật đẹp.!”
Nói đến đây, cô ta tiến lên một bước, vươn tay ra định hung hăng đánh lên mặt An Mộc.