Editor: Cà Chua.
Ông Đường ngắt lời cô:”An Mộc, cô biết vì sao bao nhiêu năm qua, nhà họ Đường tôi biết rõ ràng là Phong gia thâu tóm An thị nhưng vẫn không nói lời nào không?”
An Mộc lắc đầu.
Ông Đường đột nhiên chuyển chủ đề:”Cô có biết rằng ở Phong gia có chú út không? Mấy ngày trước cậu ta vừa tới thành phố C.”
An Mộc sửng sốt:”Ý ông là….Phong Kiêu?”
Ông Đường gật đầu:”Cô biết cậu ta là ai không?”
“Chẳng phải là tổng giám đốc FAE sao?”
Ông Đường lắc đầu, không nói đến thân phận của Phong Kiêu:”Quả nhiên, An Mộc, cô còn trẻ, chừng nào cậu ta còn ở đây, cô đừng nghĩ có thể làm loạn ở Phong gia”.
Nhắc đến con người này làm cho không khí trong phòng đột nhiên nặng nề áp lực.
Đợi chốc lát, An Mộc mới chậm rãi mở miệng:”Ý của ông là…..Chỉ cần thu phục được anh ta, Phong gia cuối cùng sẽ trở nên dễ xáo trộn đúng không?”
Ánh mắt ông Đường lập tức dừng trên mặt An Mộc, trong đôi mắt ấy chất chứa những cảm xúc lẫn lộn.
Phải rất lâu sau ông ta mới lắc đầu, nụ cười pha chút chua xót:”Được rồi, những lời cần nói tôi đều đã nói, cô đi xuống đi”.
An Mộc gật đầu, Đường Cảnh tiến lên một bước:”Tôi đi với cô”.
Ông Đường đột nhiên nói:”Đường Cảnh, có hai câu muốn nói với anh”.
Anh Mộc nhìn Đường Cảnh cười cười, bước xuống lầu trước.
Chờ đến khi bóng dáng An Mộc khuất hẳn, ông Đường lúc này mới nhìn về phía Đường Cảnh:”Đường Cảnh, cô ấy không thích hợp với con”.
Mặt mày Đường Cảnh trùng xuống:”Bố có ý gì?”
Đường gia chúng ta chỉ là tòa miếu nhỏ, sao có thể đặt một bức tượng Phật đại tôn”. Ông Đường từ từ nói:”Cô ấy mới mười tám tuổi mà suy nghĩ đã sâu xa như vậy, con không thể biết thời gian sau suy nghĩ ấy còn trưởng thành đến đâu nữa…”
“Bố, con chỉ thích một mình cô ấy! bất luận suy nghĩ của cô ấy như thế nào, con vẫn thích cô ấy!”
“Nhưng anh có biết suy xét không thế, nếu có một ngày, cô ấy cần người hỗ trợ cho mong muốn của mình, mà anh thì… liệu có giúp được không?”
Đường Cảnh nghe đến đây cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
Nhưng chợt, anh lắc đầu:”Bố à, bố suy nghĩ nhiều quá rồi, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường thôi”.
Nói xong, anh mang theo cảm giác bất an rời đi.
Ông Đường nhìn theo bóng Đường Cảnh, thở dài lắc đầu:”Thằng bé ngốc này!”
An Mộc ở dưới lầu cùng bà Đường nói chuyện, thấy bóng dáng Đường Cảnh đi tới, nét mặt lạnh lùng:”Tôi đưa cô về”.
An Mộc không biết chuyện gì, ngoan ngoãn đứng lên theo sau anh ta, đi ra ngoài.
Đường Cảnh lái xe đưa cô về đến dưới lầu.
An Mộc xuống xe, vừa xoay người cởi dây an toàn định xuống xe, đột nhiên Đường Cảnh với tay nắm lấy tay cô.
An Mộc nghi hoặc quay đầu lại, Đường Cảnh phía đối diện lên tiếng:”An Mộc, cô….”
Anh ta dường như có chút do dự, rất lâu sau mới mở miệng:”Cô đã gặp qua Phong thiếu bao giờ chưa?”
An Mộc gật đầu.
Đường Cảnh trầm mặc một chút, đột nhiên lên tiếng:”An Mộc, nghe tôi, thân thế của anh ta rất phức tạp, đừng tới gần anh ta, đừng tò mò anh ta, cũng đừng… câu dẫn anh ta”.
Dứt lời, anh cảm thấy lời nói của mình quả thực có hơi khó nghe, vội buông lỏng cánh tay An Mộc, nói sang chuyện khác:”Chỗ trọ này môi trường không tốt, phải dọn dẹp một chút, hay cô đến Đường gia ở tạm đi”.
Đầu óc An Mộc còn đang neo lại ở câu nói trước đó của anh ta, theo bản năng liền “ừm” một tiếng rồi xuống xe.
Đường Cảnh gật đầu, lái xe rời đi.
An Mộc nhìn theo khói xe từ phía sau, bất đắc dĩ thở dài.
Đường Cảnh trước giờ chưa từng ăn nói bừa bãi, chính là…..bọn họ cắt đã không đứt, gỡ càng rối thêm thì phải làm sao đây?
An Mộc lắc đầu, thôi mặc kệ, trước mắt phải giải quyết vụ Phong Tử Khiêm chiều nay đã!