Edit: Phong Nguyệt
Phong Tư Nguyệt cúi đầu, “Xí nghiệp An Thị khủng hoảng kinh tế vào một năm trước, gặp được đả kích nặng nề, cũng là ba của tôi đem công ty Phong gia bán của cải lấy tiền mặt, gom góp tiền tài bỏ vào An Thị, chính là ngày hôm qua An Mộc không chỉ muốn tống cổ chúng tôi ra khỏi nhà, cô ta còn mắng cả nhà chúng tôi là ký sinh trùng, tôi nhất thời tình thế cấp bách, mới động thủ.”
Bang!
An Mộc đóng TV, khuôn mặt nhỏ tức giận mà đỏ lên.
Đổi trắng thay đen, bôi đen sự thật, đây chính là Phong gia!
A, ha hả!
Cô ta dựa vào dư luận vì chính mình gia tăng lợi thế, quả nhiên, Phong Anh Hùng này là một con cáo già âm hiểm xảo trá liền giấu không được rồi.
Bất quá, cho rằng An Mộc cô sẽ bó tay chịu trói sao?
Sai!
Ngày hôm sau, An Mộc lên coi Weibo, liền phát hiện tình thế đã vượt tầm kiểm soát.
Bình luận trên Weibo nơi nơi đều mắng cô, cái gì là kỹ nữ, bạch liên hoa, còn có người hô to Phong Anh Hùng là người thấu tình đạt lý, coi như vì con gái, cũng nên cùng cô tranh đoạt gia sản!
Phong gia hoàn toàn đang đứng ở điểm cao về đạo đức.
An Mộc hít sâu một hơi, ngồi ở trên sô pha, đại não nhanh chóng xoay tròn, tự hỏi như thế nào để ứng phó, di động liền vang lên.
“Ngôn lão sư?”
“Ừ, bình luận trên mạng……”
“Ngôn lão sư, anh yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt.” An Mộc mở miệng.
Người đối diện dừng một chút, tiếp tục mở miệng, “Tôi không phải có ý tứ này, tôi là nói, chỉ sợ cô về sau đều phải lấy tên Đường Hạ để ra ngoài, ý tứ đó, cô hiểu không?”
Tròng mắt của An Mộc co rụt lại, ý tứ lời nói này…… Đường Hạ là An Mộc chuyện này, không thể nói ra được?
“Vì cái gì? Tôi rõ ràng là người bị hại, tôi sẽ làm cho dư luận trả lại trong sạch cho tôi!”
“Cô đừng kích động, nghe tôi phân tích.” Giọng nói của Ngôn Phi Thần bình thản trầm ổn, lời này vừa nói ra, tâm của An Mộc, thế nhưng thật sự bình tĩnh trở lại.
“Thần tượng đều có vẻ bề ngoài bao bọc cả, cái này cô hẳn là biết rõ, An Mộc đại tiểu thư nằm gai nếm mật(chịu đựng mọi gian truân vất vả) đoạt lại xí nghiệp An Thị, rất chuyên tâm, thế nhưng rất dễ dàng làm cho người khác lưu lại ấn tượng thật sâu, vô luận như thế nào, thanh danh người đẹp hai mặt không thể nào loại bỏ.Cho nên vô luận cuối cùng dư luận hướng về phía nào, cô về sau đều chỉ có thể là Đường Hạ.”
An Mộc nắm di động, ánh mắt mờ mịt ngồi ở trên sô pha.
Thần tượng vỏ bọc sao?
Đúng vậy, cái từ này, năm đó liền đập nát gia đình của cô, hiện giờ, lại muốn cô vĩnh không thấy ánh mặt trời?
An Mộc dừng một chút, giọng nói vững vàng, “Ngôn lão sư, tôi tin tưởng thực lực của tôi, tôi cũng không muốn làm tên tôi yên lặng vĩnh viễn, thực xin lỗi.”
Người đối diện dừng một chút, giọng nói rõ ràng có điểm không cao hứng, còn là mở miệng, “Một khi đã như vậy, tôi đây tôn trọng sự lựa chọn của cô.”
An Mộc nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng Ngôn Phi Thần sẽ bởi vì chính mình không nghe lời, mà đình chỉ cùng cô ký hợp đồng, vì hiệp ước phía trước, cô cam đoan chính mình sẽ là một người nghệ nhân nghe lời.
“Ngôn lão sư, cám ơn anh.”
Cúp điện thoại, tay của An Mộc nắm cằm, ánh mắt hơi trầm xuống, rõ ràng đang tự hỏi.
Hiện tại, phản kích Phong Anh Hùng, mấu chốt liền ở năm đó ba của cô đi vào thành phố C, trên người rốt cuộc có bao nhiêu tiền!
Phương pháp có N loại, nhưng đơn giản nhất trực tiếp một loại đó là:
Nếu có thể có một người nhân vật công chúng ra mặt làm sáng tỏ……
Nghĩ đến đây, tâm tư của cô vừa động, cầm lấy di động, do dự ước chừng hơn một giờ, lúc này mới đem cái số nhớ kĩ trong đầu nhưng cái số này đã mấy năm không gọi rồi.
Bên đối diện thật lâu mới nghe máy, giọng nói ưu nhã, ôn nhuận, động lòng người, mang theo cả tuổi tác lắng đọng xuống dưới mà phải cảm nhận: “Uy, cô tốt, ta là Hạ Tâm Băng.”