Edit: Phong Nguyệt
Lại qua một phút đồng hồ, Phong Tư Nguyệt ở ngoài cửa mới rời đi.
An Mộc lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng chợt, cằm đã bị một người mạnh mẽ nắm, ngẩng đầu, An Mộc liền nhìn thấy cặp mắt mang theo sự tàn nhẫn, lại mang theo sự nhu tình.
“An Mộc, nhớ kỹ.” Người đàn ông nói, âm trầm lại có chút khàn khàn, lộ ra sự nghiêm túc, “Đừng có ý đồ khiêu khích tính kiên nhẫn của ta.”
Bàn tay to vỗ vỗ mông nhỏ của cô, An Mộc thuận thế nhảy xuống, anh ta bỗng nhiên tiến đến bên tai của cô, tà mị mở miệng: “Ngoan ngoãn chờ ta trở lại.”
Nói xong, anh ta thản nhiên mở cửa phòng ra, đi ra ngoài.
Trái tim của An Mộc, lúc cao lúc thấp, bịch bịch nhảy không ngừng.
Vừa rồi, ánh mắt của anh ta, thật sự là quá độc ác!
Từ khi quen biết được Phong Kiêu, cô chưa bao giờ bị anh ta nhìn như vậy.
Hai tay của An Mộc để lên ngực, qua nửa ngày, tim đập khẩn trương, mới bình phục lại.
——*——
Mới vừa đi ra từ buồng vệ sinh, Phong Tư Nguyệt chất vấn liền một cái tiếp một cái truyền tới, “An Mộc cô ở bên trong làm gì?”
“Cô cho rằng WC là nhà cô hả? Đi vào liền không đi ra?”
“Nếu thích WC như vậy, dứt khoát buổi tối hôm nay cô ngủ ở WC luôn đi!”
An Mộc cúi đầu, không có lên tiếng.
Phong Tư Nguyệt xem bộ dáng này của cô, đi về phía trước một bước, vươn tay định ngắt cô, “Cô là người chết hả, cùng với cô nói chuyện, cô lại không thèm để ý tới người khác, ai dạy cô quy củ như vậy hả?!”
An Mộc đột nhiên hét lên một tiếng, lui về phía sau một bước.
Phong Kiêu ở phòng khách, nghe được tiếng hét, hướng bên này nhìn qua.
Tô Mỹ Tuệ vội vàng đi qua tới, túm lấy Phong Tư Nguyệt, thấp giọng răn dạy: “Con làm gì hả? Phong thiếu gia đang ở đây, con thu liễm lại cho mẹ, bây giờ thu thập cô ta không tốt?!”
Phong Tư Nguyệt không hiểu vì sao mình bị mắng, lập tức mở miệng giải thích, “Mẹ, ta còn chưa có ngắt cô ta mà.”
Tiếp theo hung tợn liếc mắt nhìn An Mộc một cái, “Cô kêu gì kêu?!”
Khuôn mặt của An Mộc đau khổ, “ Chị Tư Nguyệt, ta……”
Sắc mặt của Phong Tư Nguyệt tối sầm, “Đừng sử dụng khuôn mặt khóc y như chôn người, thật là đen đủi!”
“Tốt tốt, đừng ồn ào!”Trong phòng khách, Phong Tử Khiêm không kiên nhẫn mở miệng, nếu cho rằng hắn xem qua thấy rõ mười phần sai, có thể làm hắn mở miệng ngăn cản, chỉ có một nguyên nhân: “Phim truyền hình sắp chiếu rồi, đều không được ồn ào!”
Phong Tư Nguyệt hung tợn liếc mắt nhìn An Mộc một cái, “Đi vào phòng bếp bưng dưa hấu lên.”
An Mộc bĩu môi, đi vào phòng bếp, cắt dưa hấu, nghĩ nghĩ, bỏ thêm điểm liêu, lúc này mới bưng lên.
Để dưa hấu trên bàn, tròng mắt của An Mộc xoay chuyển, từ trong dĩa lấy ra một khối lớn, đưa cho Phong Kiêu, giọng nói ngọt ngào mở miệng: “Chú nhỏ, ăn dưa hấu!”
Phong Kiêu lười biếng dựa trên sô pha, tầm mắt nhìn trên mặt An Mộc đảo vài vòng, “Cháu dâu xác định phải cho ta ăn?”
Động tác của An Mộc hơn dừng lại.
Phong Kiêu mở miệng cười, lời nói mang theo chút ý tứ, “Vừa rồi ăn no, hơn nữa ta không thích ăn dưa hấu.”
Một câu, làm cho người khác mơ màng trống trải.
Khuôn mặt của An Mộc đỏ lên giống như lửa đốt, để dưa hấu xuống, hung tợn liếc mắt nhìn Phong Kiêu một cái, đồng thời ở trong lòng mắng một tiếng: Đồ lưu manh!
“Quá đẹp!” Phong Tử Khiêm xem TV không kìm được mà mở miệng, chính mình nói không ngừng, “Mẹ, mẹ xem, đây là Đường Hạ, có phải xinh đẹp hay không? Cô ấy quả thực giống như thiên sứ!”
Tô Mỹ Tuệ nhìn người trong phim truyền hình, nghĩ nghĩ, đột nhiên mở miệng, “Ta như thế nào cảm thấy, cô ta nhìn rất quen mắt?”
An Mộc nghe nói như thế, ngón tay bỗng nhiên nắm chặt, lúc mười tuổi, Tô Mỹ Tuệ có gặp qua cô!
Đôi mắt của Phong Tử Khiêm trong nháy mắt sáng ngời, “Mẹ, hai năm trước ta gặp cô ấy ở gần nhà mình, mẹ mau suy nghĩ lại đi, có phải cô ấy đã từng ở gần nhà mình hay không?”