Ông Trời Ta Hận Ngươi!

Ông Trời Ta Hận Ngươi! - Chương 43





Diêu Y Lẫm có chút do dự, nhìn sắc mặt hắn hỏi: “Ngươi… không sợ sao?”


Dương Quân đứng vững, vẻ mặt trong bóng tối không nhìn rõ biểu tình.


Chậm rãi nói: “Không sợ.”


Diêu Y Lẫm liền tươi cười, “Trong tộc chúng ta có rất ít người có được năng lực này a, ta có phải là rất lợi hại không?”


Dương Quân không nói, Diêu Y Lẫm kéo kéo ống quần hắn như tiểu hài tử đang làm nũng nói: “Ngươi ngồi xuống, có được không?”


Dương Quân ngạc nhiên một chút, chậm rãi thấp người xuống, Diêu Y Lẫm bất mãn đem hắn kéo xuống trên mặt đất. Động nửa thân trên, không để ý vết thương chưa hoàn toàn khép lại, ôm lấy hông hắn, đem đầu đặt lên vai hắn.


Hắn đã trở lại, hắn không có bỏ lại Diêu Y Lẫm, này có phải là biểu hiện hắn thích Diêu y Lẫm?


Lúc này Diêu Y Lẫm có cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới, trước đây chưa từng có cảm giác thỏa mãn như vậy.


Không cảm thấy thân thể người trong lòng cứng đờ lại, Diêu Y Lẫm bên tai người kia khe khẽ nói: “Ta thích ngươi…”


==========


Vết thương của Diêu Y Lẫm tốt lên rất nhanh, sau mấy ngày đã khỏi hoàn toàn rồi. Vẫn làm bộ dáng như đại dã lang vẫy vẫy đuôi như tiểu cẩu đi theo sau Dương Quân. Cục cưng cũng được định tên rồi, gọi là Diêu Quân Nhung, đệ đẹ sau này gọi là Diêu Ảnh Trần.


Qua hai tháng, bụng Dương Quân cũng có biến hóa, mặc dù không nhô ra rõ ràng, như sờ lên có cảm giác cứng rắn. Diêu Y Lẫm việc thường làm gần đây nhất chính là ở bên Dương Quân nhìn bụng mà cười hắc hắc. Bùi Nguyệt Thần thấy tình cảnh đó thở dài mà nói tình ái quả nhiên có thể khiến người ta thành kẻ ngu si.


Diêu Y Lẫm vẫn như cũ gánh trên vai trách nhiệm người cha người chồng tốt, mỗi ngày cầm trên tay chính là “Hướng dẫn nấu thuốc bổ”, “Hướng dẫn nấu 108 món ăn ngon”, “Trung Hoan mỹ thực đại toàn”….


Theo như Diêu Y Lẫm giải thích muốn tự làm đồ ăn bổ dưỡng, muốn Dương Quân mỗi ngày đều ăn đồ ăn người yêu tận tâm nấu, nên cố gắng học tập. Đại khái là Diêu Y Lẫm chỉ số thông minh cao nên vận dụng vào làm đồ ăn có thể nói không kém hơn trình độ người chuyên nghiệp là mấy. Mới bắt đầu thì đến cái bếp cũng không biết sử dụng thế nào bây giờ đã có thể làm ra các loại mĩ vị, thức ăn dinh dưỡng đủ cả, đẹp ngang hẻm Grand Canyon.


[đề nghị từ search cái hẻm núi đá đó]



Dương Quân vẫn an tĩnh như trước đây, Diêu Y Lẫm làm gì hắn đều biết, thế nhưng cái gì cũng không nói, gì cũng không hỏi.


Một ngày đầu mùa xuân, có hai người khách tới.


Diêu Y Lẫm vòng tay trước ngực liếc mắt nhìn họ, khẩu khí nhàn nhạt hỏi:


“Ngươi tới nhà của ta làm gì?”


Bùi Nguyệt Thần mỉm cười vẫn tao nhã:


“Chúng ta dù sao cũng là bà con, hẳn là phải thường xuyên thân cận qua lại nha.”


Hừ lạnh một tiếng, Diêu Y Lẫm giải thích cho Dương Quân:


“Ít nghe hắn nói bậy, chỉ cần là người trong tộc sẽ có chút quan hệ thân thích, không cần để ý loại hỗn đản này.”


Dương Quân không có nghe lời của Diêu Y Lẫm, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người đi cùng Bùi Nguyệt Thần.


Diêu Y Lẫm thấy được dị thường của hắn, hồ nghi mà hỏi:


“Sao vậy, các người biết nhau?”


Người nọ mỉm cười, “Đã lâu không gặp, Dương tiên sinh.”


Người này chính là cái người làm đã kêu hắn đi làm thay.


Cũng vì người này mà tất cả sự tình mới xảy ra.


“Là ngươi ───”



Người kia mỉm cười theo nói, “Là ta, trong khoảng thời gian này gây cho người không ít phiên toái, thực xấu hổ.”


Có thể nói là vì người này, Dương Quân mới gặp chuyện bất hạnh thế.


Nếu trước đây quyết định khác, thì mọi sự sẽ cải biến khác.


“A, không sao. Không nhận được tin tức của ngươi, ta còn tưởng là ngươi đã xảy ra chuyện gì, thấy ngươi không sao là tốt rồi.”


Dương Quân cười với người kia, Diêu Y Lẫm đố kị mà trợn mắt liếc một cái.


Người kia hơi sửng sờ, lúc sau mới nói: “….Ngươi thực sự tốt.”


Dù sao thì, bọn họ cũng là khách nhân, bất luận Diêu Y Lẫm chán ghét thế nào, vẫn là mời bọn họ ngồi vào phòng khách. Không được bao lâu Diêu Y Lẫm kéo Búi Nguyệt Thần đi nói chuyện.


“Ngươi dẫn hắn tới làm gì a? Phá hư cuộc sống hôn nhân hạnh phúc đang trọn vẹn của ta sao?


Bùi Nguyệt Thần cau mày, “Ngươi gần đây hình như tâm tính thay đổi rất nhiều.”


“A? Có phải đã tốt lên?”


“Không, càng ngày càng giống một bà già.”


“…”


“Bớt sàm ngôn đi, ngươi mang con sâu nhỏ kia đến đây làm gì?”


Bùi Nguyệt Thần nhíu nhíu mí,


“Hắn nói gần đây hơi buồn bực, muốn ta đưa hắn đi ra ngoài một chút.”


“Ra ngoài một chút? Sao phải tới nhà ta?”


“Hắn lo lắng cho người bị nhốt trong ***g như con chim, ngươi dự định nhốt hắn cả đời như vậy?”


Diêu Y Lẫm nhíu mày, “Ta không có muốn thế.”


“Hắn yêu người?”


Diêu Y Lẫm không nói gì, nhìn con sâu nhỏ cùng Dương Quân trên ghế sa lon đang nói chuyện hăng ssay.


“Ngươi nhốt hắn như vậy, có người nam nhân nào có thể chịu được bị đối đãi như vậy? Nếu ngươi chỉ là chơi đùa hắn, ta sẽ không nói những lời này với ngươi, nhưng ta thấy cảm tình ngươi với hắn đã vượt mức giớ hạn rồi. Y Lẫm, các người lúc bắt đầu không tốt, cho dù ngươi lúc này muốn bù đắp, ngươi cho rằng hắn sẽ nhận sao? Hắn là một nam nhân bình thường, chỉ dựa vào việc cả hai cùng là nam nhân cũng đủ để hắn cự tuyệt ngươi.”


“Hắn không bình thường.”


Bùi Nguyệt Thần quay đầu nhìn Diêu Y Lẫm, Diêu Y Lẫm chậm rãi nói,


“Từ khi hắn sinh ra tiểu hài tử đã không bình thường rồi, chúng ta nhất định phải ở cùng một chỗ.”


“Thế nên, hắn sẽ càng thêm hận ngươi không phải sao?”


“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”


Bùi Nguyệt Thần búng búng ngón tay,


“Không nên bị lún quá sâu, đây là lời khuyên của ta dành cho ngươi.”