Ông Trời Ta Hận Ngươi!

Ông Trời Ta Hận Ngươi! - Chương 41





Diêu Y Lẫm như cái bóng, một bước không rời theo sát Dương Quân.


Dương Quân đi đến vườn sau tưới hoa, Diêu Y Lẫm cầm giùm ống tưới; Dương Quân trong phòng khách xem TV, Diêu Y Lẫm an vị ở một bên nhìn; Dương Quân đến nhà bếp uống nước, Diêu Y Lẫm theo sau uống cà phê. Dương Quân chịu không nổi lên lầu đi ngủ, mới vừa nằm xuống, Diêu Y Lẫm đã bò theo lên giường, còn nói cái gì mà giấc ngủ trưa có lợi cho sức khỏe.


Lúc đầu Dương Quân nghĩ là Diêu Y Lẫm nhất thời khí thế dâng trào, nhưng lại cứ liên tục như vậy khó tránh khỏi nghi hoặc.


Có lẽ là phản ứng tất nhiên trong khoảng thời gian mang thai này, hắn chung quy cảm thấy thân thể không tốt lắm, tâm tình vốn đã u ám nay càng xuống dốc, e rằng cứ như vậy nhất định sẽ chết mất.


Hắn không muốn chết, một điểm cũng không nghĩ tới chết.


Hắn có rất nhiều việc muốn làm, tuy rằng hắn biết mình không thể như trong tưởng tượng trước đây lấy vợ sinh con, nhưng hắn nhớ cuộc sống trước đây. Mặc dù không có đồ ăn mỹ vị, quần áo xa hoa thoải mái, giường lớn mềm mại như bây giờ. Nhưng ít ra hắn được tự do, trong quá khứ, có thể tự mình quyết định nên làm cái gì, đi nơi nào.


Bây giời, nơi hắn sống…bất quá chỉ là cái ***g sắt xa hoa.


Bị người khác cấm đoán, cường bạo, mà vẫn phải mang thai hài tử người khác. Nam nhân bất hạnh như hắn, trên thế giới chắc chỉ có một a.


Còn đối với cái người bày ra chuyện này, hắn đích thực không có chút suy nghĩ nhìn đến mặt.


Hắn đối với người kia, chỉ là chán ghét.


Diêu Y Lẫm một lần nữa cứ dính sát vào người hắn, hắn thực không chịu nổi nữa rồi.


“Ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?”


“A?”


Diêu Y Lẫm kinh ngạc mà mở to hai mắt, Dương Quân nhăn mặt, “Ngươi đi theo sau ta vậy không thấy phiền sao?”


Diêu Y Lẫm nháy mắt mấy cái nói, “Không cảm thấy a.”


“Ngươi lại nghĩ ra phương pháp gì dằn vặt ta? Kì thực không cần phải phiền toái như vậy, ngươi cứ việc nói thẳng.”


Diêu Y Lẫm trên mặt có một tia hoảng loạn, “Ngươi sao lại nghĩ như vậy, ta không có nghĩ muốn làm gì ngươi hết.”


Dương Quân liếc mắt một cái, “Tốt thôi, mời tránh ra, ta muốn lên lầu.”


Diêu Y Lẫm tránh sang một bên.


Dương Quân đi ngang qua bị Diêu Y Lẫm kéo tay lại.


“Ngươi lại muốn làm gì?”




Dương Quân có chút nổi giận, Diêu Y Lẫm lặng trong chốc lát, buông tay hắn ra.


“Ngươi không phải sợ…Ta chỉ là muốn nói, hai người chúng ta ở chung với nhau không thể nhu hòa đi một chút sao?”


Dương Quân chính diện nhìn mặt không có biểu tình gì, “Đánh một cái lại cho viên đường [vừa đánh vừa xoa], nếu đổi lại là ngươi, ngươi muốn sao?”


Diêu Y Lẫm nhất thời không nói được gì, Dương Quân không để ý hắn nữa, đi thẳng lên lầu.


=============


Lại qua vài ngày, Diêu Y Lẫm dường như nghe theo lời của hắn, quả nhiên không giống như trước quấn lấy hắn suốt 24 tiếng đồng hồ, nhưng tâm tình Dương Quân cũng không vì thế mà tốt hơn.


Thời tiết thay đổi rất nhanh, bên ngoài vừa vài ngày nắng lại có mưa phùn, giống như tâm tình của hắn.


Diêu Y Lẫm từng hỏi ý kiến hắn về tên của cục cưng, hỏi hắn hai tên tên nào hay hơn, hắn chỉ lãnh đạm mà nói tùy ý. Diêu Y Lẫm vẻ mặt cô đơn mà cất tờ giấy viết tên, ôm theo cục cưng về thư phòng.


Kết quả, tên cục cưng vẫn chưa định.


Lại một cuộc sống mưa dài dầm dề, Dương Quân cầm dao gọt hoa quả, cầm lấy trái táo, nhìn cửa sổ.


Hôm nay không thể ra ngoài, mưa không lớn quá, cũng không lo lắng vườn hoa kia.


Hắn nhè nhẹ thở dài, trong lòng nổi lên bực bội không rõ vì đâu.


Vỏ táo từng vòng từng vòng mà rơi xuống, lộ ra thịt quả trắng như tuyết.


Cầm lấy quả táo đã gọt vỏ, Dương Quân không có muốn ăn, đem hạt bỏ ra, phần thịt còn lại cắt thành miếng đặt lên đĩa.


Cẩn thận trong ăn uống như vậy, không phải là phong cách của hắn, mà là cách của Diêu Y Lẫm.


Dao gọt mỏng hơi xẹt qua tay, lưỡi dao dẫn theo chút máu hồng, Dương Quân đưa tay vào miệng mút, lại lấy ra, trên ngón tay trắng có một đường đứt màu hồng, một hồi vết thương lại nhiễm máu đỏ.


Dương Quân ngây ngốc mà nhìn sắc đỏ sóng sánh, giống như bị ma xui quỉ khiến đưa dao lên cổ tay.


Có đúng hay không kéo một đường xuống phía dưới, cái gì cũng có thể kết thúc?


Hắn chưa bao giờ nghĩ đến cái chết, đó là thật, hắn cho đến bây giời cũng chưa từng có ý nghĩ muốn chết trong đầu.


Nhưng không biết tại sao, ánh sáng của lưỡi dao như phản xạ mê hoặc hắn, hắn không tự chủ được mà cầm lấy dao, muốn từ trên cổ tay mình hạ xuống một đường.



“Ngươi đang làm cái gì!”


Trong nháy mắt, một cánh tay túm lấy tay cầm dao của hắn, thanh âm nam nhân nổi giận cùng hoảng loạn vang bên tai hắn.


Ngẩng đầu, Diêu Y Lẫm gắt gao cầm tay hắn, đôi mắt màu hổ phách lạnh băng mang theo khí thế cường liệt nhìn hắn.


“Ta đang gọt táo.”


Dương Quân nhàn nhạt trả lời, Diêu Y Lẫm nheo mắt lại, “Gọt vỏ táo có gọt lên đến cổ tay ngươi? Ngươi thật đúng là thiên tài a.”


Dương Quân bỗng cảm thấy trong ***g ngực một trần hờn dỗi, muốn dứt tay hắn ra.


“Không cần ngươi quan tâm!”


Diêu Y Lẫm không ngừng nắm chặt cổ tay hắn, lại lo lắng mạnh tay sẽ làm hắn bị thương.


“Ngươi nói, ngươi vừa rồi có phải nghĩ muốn tự sát?”


Vừa này mới nhìn thấy hắn cầm dao muốn rạch xuống, Diêu Y Lẫm thấy tim mình dường như ngừng đập.


Hắn lẽ nào không muốn ở bên cạnh mình? Thậm chỉ đến nối tình nguyện vứt bỏ cả tính mạng mình…


Dương Quân không thoát ra được tay hắn, trong lòng sinh khí, ủy khuất thống khổ mấy ngày nay toàn bộ bạo phát ra, há mồm cắn tay Diêu Y Lẫm.


Bị đau, Diêu Y Lẫm buông lỏng tay. Thấy Dương Quân cầm theo dao gọt hoa quả, lo lắng hắn lại làm ra chuyện gì, gấp đến độ muốn đi theo, Dương Quân lúc này kêu lên: “Không được qua đây!”


Diêu Y Lẫm không nghe, bước lên hai bước, lấy đi con dao trên tay hắn. Dương Quân hoảng hốt, trực giác không thể để hắn đoạt dao đi, liều mạng lấy lại. Hai người dây dưa một chỗ, một muốn cướp, một liều mạng không cho. Cũng không biết Dương Quân hôm nay bị làm sao, bình thường tính tình nhường nhịn hoàn toàn biến mất, điên cuồng mà giãy dụa đấu tranh.


Dương Quân đỏ mắt, khổ sở ngày thường đè nén toàn bộ bùng nổ, không quan tâm mà một bên trốn tay Diêu Y Lẫm muốn cướp dao, một bên dụng cả tay chân mà đánh người. Diêu Y Lẫm bận tâm không làm bị thương hắn, một mặt nhẫn lại bị hắn đánh, nhất thời luống cuống tay chân.


Bỗng nhiên, Dương Quân ngừng tay đang vùng vẫy, Diêu Y Lẫm trước mặt chớp mắt biến đổi trắng bệch, hai mắt trừng to king ngạc mà nhìn hắn.


Dương Quân cảm thấy dao trong tay mình hình như cắm vào cái gì đó, cúi đầu nhìn, dao nhỏ cắm hơn nửa vào bụng dưới Diêu Y Lẫm. Có máu hông hồng thuận theo dao nhỏ chảy ra, nhuộn đỏ lưỡi dao [em giết chồng, giết chồng zồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii]


Dương Quân thở ra khí lạnh, không rõ sao lại như vậy.


Hắn buông lỏng chuôi dao ra, hoảng loạn mà dương mắt nhìn Diêu Y Lẫm.


Diêu Y Lẫm nắm lấy bờ vai hắn, tay đặt trên bụng, sờ sờ làm tay nhiểm đỏ.



Diêu Y Lẫm giơ lên trước mặt, nhìn một chút, lại nhìn qua Dương Quân. Cười một hơi, “Xảy ra chuyện gì, sắc mặt sao lại trắng như vậy?”


Dương Quân không biết nên phản ứng thế nào, dao nhỏ như thế nào lại đâm vào? Đối với quá trình này hắn không có nhớ được chút nào.


Hắn nên làm sao? Gọi xe cứu thương?


Diêu Y Lẫm sẽ không chết a? Nếu chết, mình không phải sẽ ngồi tù sao?


Gọi xe cứu thương cho hắn sao? Như vậy hắn sẽ không chết…


Dương Quân nghĩ lung tung, nghĩ đến phòng khách gọi điện gọi người, nhưng trong đầu lại có thanh âm khác vang lên ───


Tại sao phải cứu hắn? Chết đi không phải càng tốt sao…


Diêu Y Lẫm chết sẽ không có ai nhốt ngươi rồi, hắn đã chết sẽ không ai khi dễ ngươi rồi…


Sẽ không có ai bắt ngươi mang thai, sống cuộc sống như quái vật…


Sẽ không có ai đánh ngươi, không có ai khi dễ ngươi…


Ngươi sau này có thể làm bất cứ chuyện gì mà ngươi muốn, có thể ở nông thôn trồng hoa, đủ các loại, có thể nuôi gà vịt…


Những chuyện … này, không phải là điều ngươi vẫn luôn mơ ước sao?


Muốn làm những chuyện đó,…rất đơn giản…


Chỉ cần hắn chết là xong.


Chỉ cần hắn chết thì chuyện gì cũng được giải quyết…


Chân Dương Quân giống như cột bị chôn xuống đất không thể nào nhúc nhích được, hắn nhìn xuống nam nhân trên mặt đất, kẻ là căn nguyên mọi ác mộng của hắn.


Hắn không cần phải làm cái gì cả, chỉ cần bỏ mặc người kia ở chỗ này là được, để người kia cứ thế mà chảy máu đến chết…


Hắn cái gì cũng không cần làm, chỉ cần mặc kệ người kia là được rồi…


Diêu Y Lẫm không nói gì, không kêu hắn đi gọi người, chỉ là nhìn hắn, mắt màu hổ phách mang theo tàn sắc.


“Ngươi không cần để ý ta, nếu muốn đi thì đi đi a…”