Ông Trời Ta Hận Ngươi!

Ông Trời Ta Hận Ngươi! - Chương 37





Chỉ cần ra tay đủ mạnh…


Dương Quân nhìn bụng mình khẽ cười.


Tay xoa bụng, một vùng bằng phẳng.


Thế nhưng hắn biết rõ qua mấy tháng nữa, nơi này cỏ thế sẽ biến đổi, dần dần nở ra. Giống như cục u ký sinh trong bụng từ từ chậm rãi lớn lên.


Hắn chỉ là một công cụ sinh hải tử, vô vọng bị giam cầm ở chỗ này.


Chỉ cần hắn không mang thai, Diêu Y Lẫm sẽ thả hắn về. Thế nhưng nếu bị biết được, số phận có thể thấy rõ chỉ có một. Mà hắn không muốn như thế.


Muốn thoát khỏi vận mệnh này kì thực rất đợn giản.


Thực sự rất đơn giản…


Chỉ cần hắn ra tay hơi mạnh một chút lên bụng là được…


Dương Quân xoa bụng tay giơ lên không trung, trong mắt không có lấy một chút cảm xúc.




Tay không lưu tình chút nào lấy mười phần lực đánh xuống, trong nháy mắt mặt hắn trắng bệch, tay nắm quần, môi cắn đến đau.


Không thể dừng.


Dương Quân thở hổn hển, tay phải lại nâng lên.


Hắn tiếp tục hướng bụng mình đánh xuống, nhất thời một lực thình lình nắm cổ tay hắn lại.


Liền sau đó bị người tát té xuống trên mặt đất.


“Ngươi đang làm cái gì!”


Diêu Y Lẫm sắc mặt xanh trắng, trên tay nổi đầy gân.


Dương Quân bị đánh trên mặt đất tới nửa ngày không đứng lên, không nhìn thấy biểu tình trên mặt.


“Ngươi điên rồi! Ngươi ngay cả con của mình cũng không buông tha…”



Ngay lần đầu tiên Dương Quân đi ra ngoài Diêu Y Lẫm đã biết, hiếu kỳ theo sát thì phát hiện hắn nỗ lực đi xuống hầm ngầm chứa dụng cụ máy móc. Diêu Y Lẫm lập tức minh bạch nguyên nhân hắn làm như thế.


Thấy nam nhân ngốc nghếch kia, qua một năm rồi cùng không biết cách sử dụng mấy cái máy, thế là đem bản hướng dẫn đặt ở hầm ngầm cố y cho hắn tìm ra. Kết quả buổi tối theo tới đây lại thấy một màn như vậy.


Hắn làm sao có thể hạ thủ? Tim của hắn thực sự là đá tảng hay sao?


Trên mặt đất Dương Quân chậm rãi ngồi dậy, trên mặt hiện rõ dấu năm ngón tay.


“Ta tới bây giờ chưa từng nói…đó là hài tử của ta.”


“Ngươi…”


Diêu Y Lẫm mở to hai mắt, tức giận đến độ nói không nên lời.


“Tại sao lại tức giận? Trước đây không phải ngươi cũng từng nói như thế sao?”


Diêu Y Lẫm mở to hai mắt, hắn đã nói như vậy?



“Ta đối với ngươi bất quá chỉ là công cụ sinh sản, tại sao nhất định phải là ta, người khác không được sao?”


Dương Quân xoa mặt mình,không cảm thấy đau. Đau đớn từ bụng truyền đến khiến hắn không thể để ý đau đớn nơi khác.


“Ta lớn lên không đẹp, tuổi so với ngươi lại lớn hơn, càng không thể nói đến thông minh tươi vui. Nam nhân như ta ngươi hẳn là sớm chán ghét rồi a, tại sao không buông tha ta?”


Cả một buổi Diêu Y Lẫm không nói được câu gì, không biết nên phản bác thế nào.


Theo như lời hắn nói, hắn không có bộ dạng mỹ nhân gì? Mỗi người so với hắn đều ôn thuần động lòng người, phong tình vạn chủng hơn cả. Cứ cho là nam nhân, xem như là siêu sao quốc tế, nếu Diêu Y Lẫm muốn cũng không cần tốn nhiều sức. Tại sao lão nam nhân này lại không thể?


Hắn thì có điểm gì tốt?


Lớn lên trông xấu không nói, đầu óc cũng chưa nhìn ra điểm nào hay, tính cách càng u sầu ngoan cố mà chán ghét, khiến cho căn bản không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.


Người như vậy không có một chút ưu điểm, tại sao lại muốn giữ hắn bên cạnh mình?