Ông Trời Ta Hận Ngươi!

Ông Trời Ta Hận Ngươi! - Chương 35





“Cục cưng đang khóc, ngươi bị điếc hay sao mà không nghe thấy!”


Diêu Y Lẫm tức giận bừng lên, cục cưng khóc đến khí lực cũng không còn, ở trong lòng ngực nấc lên, nức nở mà khóc, trên người rất nhanh đầy mồ hôi.


Dương Quân chỉ xoay qua nhìn bọn họ lại xoay người đi.


Diêu Y Lẫm nóng lên, vẻ mặt lạnh lùng: “Ngươi máu lạnh sao?”


Dương Quân như không nghe thấy, ném mặt qua chỗ khác.


“Hắn có đúng là do ngươi sinh ra không vậy?”


Khẩu khí hiện tại của Diêu Y Lẫm tựa như lão công đang trách lão bà không có trách nhiệm, hắn một chút cũng không cảm thấy có gì không đúng.


“Hắn không phải hài tử của ta, ta không có cảm thấy mình làm gì sai”.


Diêu Y Lẫm nắm chặt tay, nhịn xuống kích động ôm theo cục cưng xoay người đi vào nhà bếp.


Lấy sữa ấm, tay Diêu Y Lẫm khéo léo ôm cục cưng, cầm cái bình uy bé.


Chắc do đói cụng, cục cưng uống rất nhanh, cái miệng nhỏ nhắn liên tục nút dòng sữa ngọt ngào.




Diêu Y Lẫm khống chế tốc độ của bé, cho bé không bị sặc.


Uống sữa xong, cục cưng no nê, thỏa mãn mà híp mắt.


Diêu Y Lẫm đung đưa bé, nhìn bé mở cái miệng nhỏ nhắn cười, đem bé tới phòng tắm dùng khăn ướt lau khô mặt.


Lau khô xong vẻ mặt cục cưng khôi phục vẻ mũm mĩm dễ thương bình thường.


Nhìn khuôn mặt tương tự như mình, Diêu Y Lẫm thở dài. Điểm chóp mũi vật nhỏ: “Ngươi sao lại không thua kém chút nào, rõ ràng giống với ta a, như thế nào lại không được người ta chào đón?”


Mong vui vẻ, tưởng rằng dễ dàng. Cục cưng có khuôn mặt giống với hắn lão nam nhân liền không biết làm thế nào?


“Thật là tiểu bổn đản [tiểu ngu ngốc a], rút cuộc có phải người của ta?”


Lại chọt chọt gương mặt múp míp của cục cưng, nhìn làm da co dãn bị dí xuống lại bắn lên, phấn hồng nhợt nhạt trên mặt. đích xác là dễ thương không gì sánh được.


Cục cưng vô tội trợn con mắt ươn ướt nhìn ba ba đanh phiền não của bé.


Hừ, không thể trách chúng ta, lão nam nhân kia chính mình không có mắt, không biết thưởng thức!



Cuối cùng…Diêu Y Lẫm cho ra cái kết luận này.


=====


Liên tục sau đó, thái độ Dương Quân với cục cưng càng ngày càng lạnh nhạt, Diêu Y Lẫm không có biện pháp, tiếp tục mang theo cục cưng làm việc sinh hoạt.


Mà Dương Quân ở dưới lầu đến thư phòng tìm sách, xem một chút sách, đều là sách y.


Diêu Y Lẫm có rất nhiều sách, thể loại phong phú, hầu như lĩnh vực nào cũng có thể nhìn thấy ở đây.


Dương Quân rất chuyên tâm, gặp chỗ then chốt cầm bút ghi lại.


Hắn tuy không đọc nhiều sách lắm, nhưng không có nghĩ là hắn ngu ngốc.


Mỗi buổi chiều, nghe được âm thanh trên lầu truyền xuống, hắn đem sách cất vào, máy tính mượn được cũng tắt đem cất ở chỗ bí mật.


Diêu Y Lẫm ôm cục cưng xuống lầu, Dương Quân xem như không có việc gì.


Lúc ăn cơm, trước sau như một im lặng không lên tiếng.



Diêu Y Lẫm tư thế ưu nhã mà thưởng thức thức ăn phong phú trước mặt. Cục cưng một bên uống sữa no, bộ dáng buồn ngủ. Dương Quân thấp đầu, không nói.


Nhìn hắn như vậy, Diêu Y Lẫm trong lòng bất mãn. Cầm ly rượu lên, bên trong là rượu nho màu đỏ.


“Ngươi không nếm thử một chút sao, rượu này thực ngon.”


Dương Quân lặng đi một chút, cự tuyệt nói: “Không, ta không uống được rượu.”


“A?Ngươi trước đây chưa từng uống qua?”


Diêu Y Lẫm híp mắt, lay lay cái ly, nhìn sóng gợn.


“Chỉ uống qua bia, là liên hoan ở công trường”. Dương Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Không thấy ngon”.


Diêu Y Lẫm nở nụ cười, “Không phải là không thấy ngon, mà là bia các người uống không ngon.”


Dương Quân gật đầu.


Đương nhiên, bởi vì bọn họ không có tiền.