Ông Trời Ta Hận Ngươi!

Ông Trời Ta Hận Ngươi! - Chương 3





Trong khi Dương Quân đang đau đầu suy nghĩ tên của nam nhân, thì nam nhân tại cửa lớn khu nhà cao cấp nhìn vào trong nở nụ cười


Đây chính là một nụ cười mang theo tia đắc ý.


Hắn không tin quái vật kia còn tìm được hắn, chỉ là tiếc công việc này, dù sao tiền lương cao lại thanh nhàn, việc tốt như vậy đi đâu mà tìm a? Nếu không phải mình không cẩn thận nhìn được thứ không nên nhìn, cũng không đến nỗi hôm nay phải chạy trốn a…


Nam nhân tiếc nuối mà thở dài, đưa tay cầm điện thoại di động lấy SIM ra, đem bẻ thành đôi.


Miệng huýt sáo, giơ tay ném xuống.


Nam nhân hai tay đút túi quần thoải mái mà ly khai nơi này.


======


Dương Quân dọn dẹp xong xuôi căn phòng, nam nhân đối với việc nhà cũng không rành, nhưng Dương Quân lại khác, khi còn bé bị bố mẹ đưa về quê ở cùng ông bà nội, ông bà tuy không sai bảo hắn, nhưng dù sao cũng lớn rồi, tay chân nhanh nhẹn, việc dọn dẹp phòng với gặt quần áo … đều do hắn tự mình làm.


Buối tối đang ở phòng tắm tắm rửa, nằm ở trên cái giường sạch sẽ, cái chăn buổi chiều vừa mới đem ra phơi nắng thực thơm.


Dương Quân đột nhiên nhận ra giống như thế này, nằm trên giường của mình, không có tiếng người ngáy ầm ĩ, không có mùi vị nam nhân hôi hám, không có người đôi lúc đè chân đè tay lên người –


Cuộc sống như thế hắn đã ly khai bao lâu rồi?


Dương Quân trợn mắt nhìn trần nhà, hắn được cha mẹ đón về một năm, cha mẹ liền qua đời vì tai nạn xe, Dương gia gia cảnh coi như giàu có lập tức tiêu tan, cha mẹ hắn lúc trước buôn bán dường như vay mượn không ít tiền, sau khi mất tài sản đều đem đi trả nợ hết, lại còn một người em trai đang học trung học hắn đành thôi học kiên quyết ra ngoài làm công gánh vác cuộc sống hai anh em, nhưng bằng cấp không cao, cũng may thân thể khỏe mạnh còn có thể dựa vào thể lực kiếm tiền, mỗi khi có tiền chỉ dữ lại tiền ăn còn lại đều gửi cho em trai.


Hắn biết hắn cùng em trai không giống nhau, hắn ở nông thôn lớn lên, tới thành phố cũng chỉ mới một năm, đối với vật chất yêu cầu không cao. Mà em trai hắn từ nhỏ theo cha mẹ, khi có chút tiền nhờ làm ăn buôn bán rồi, đứa em này bình thường không chịu khổ, cha mẹ luôn cưng chiều hắn, hắn muốn gì chưa bao giờ từ chối.




Mà cha mẹ đột nhiên qua đời, gia cảnh thay đổi đối với hắn thực là đả kích lớn. Trên đời này chỉ còn hai người bọn họ là người thân của nhau thôi…Cho nên khi nào em trai yêu cầu hắn đều tận lực thỏa mãn, bên ngoài có bánh nướng hắn cũng luyến tiếc không dám mua, có lúc công nhân cùng làm việc cũng cười hắn.


Dương Quân chưa bao giờ cảm thấy ủy khuất, hắn nghĩ mình là đại ca, là người duy nhất đứa em trai có thể ỷ lại. Chính mình đầu óc ngốc nghếch, coi như có cơ hội lên đại học cũng chưa chắc thi đậu, còn đệ đệ trời sinh đầu óc thông minh, diện mạo lớn lên trông cũng ổn, ra ngoài không ai tin bọn họ là anh em.


Dương Minh như mong muốn vào đại học, Dương Quân cũng đi làm công được bốn năm, vốn dáng người cao to được rèn luyện lại thêm rắn chắc, da phơi nắng thành màu mật ong, trên bàn tay đầy vết chai, thế nhưng tính cách vẫn không thay đổi, vẫn hiền lành, thành thật chất phác.


Toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái mà nằm trên giường sạch sẽ với hắn mà nói gần như là hoàn thành ước vọng xa vời, hắn hiện tại phi thường cảm ơn người mà cái tên cũng chưa kịp hỏi, tuy rằng chỉ có thể ở chỗ này đợi hắn vài ngày, cũng rất thỏa mãn rồi…


Dương Quân đem chăn kéo lên đến tận cổ, ngửi được mùi thơm bột gặt đi vào mộng đẹp.


============


Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Quân tỉnh, nhìn đồng hồ trên tường, sáu giờ sáng.


Theo thói quen dậy sớm hắn rất nhanh thay quần áo, nghĩ muốn đi làm việc hắn liền phát hiện mình căn bản không biết làm sao liên hệ người gọi “Lão Trương”, dọn lại giường rồi không biết làm gì khác hơn là ngồi ở ghế trong phòng khách chờ đợi.


Khoảng chừng bảy giờ, tiếng gõ cửa vang lên.


Hắn vội vàng ra mở cửa, ngoài cửa là một nam nhân thân hình cao ngất, bởi ngược sáng nên hắn không thấy rõ dáng vẻ.


“Là tiểu Vương biểu đệ sao?” nam nhân hỏi.


“n…” Dương Quân theo bản năng mà gật đầu, nhưng rồi ngẫm lại câu hỏi của hăn, đang muốn phủ nhận, nhưng nam nhân đã nói tiếp.



“Tốt lắm, đi theo ta”. nói xong xoay người bước đi, Dương Quân liền mang theo áo khoác bước nhanh theo sát hắn.


Dương Quân đi ngay sau hắn, phía trước là bóng lưng thon dài của nam nhân, tư thế bước đi rất đẹp, Dương Quân không nói được đẹp như thế nào, nhưng cảm thấy được tư thế với người bình thường không giống nhau, thoạt nhìn như được giáo dưỡng tốt. Nghe thanh âm tuổi không già, tuy rằng không nhìn rõ mặt, nhưng hẳn là không tệ, người đó là “Lão Trương”?


Dương Quân thấy hắn gọi không được.


Cắm đầu đi được một đoạn, hắn mới nhìn rõ cảnh tượng xung quanh.


Cùng phòng kia bề ngoài như nhau, mà bọn họ hiện tại đi trên đường nhỏ cảnh sắc cũng rất mê người, cây cối cao to vờn quanh bốn phía, cây cối được cắt sửa hợp lý, đóa hoa mỹ lệ nở rộ mà Dương Quân không nhận ra là hoa gì.


“Tới rồi, chính là nơi này”.


Nam nhân đột nhiên ngừng lại, phía trước là vườn hoa hồng xinh đẹp.


Trong lúc hắn đang ngây người, thì nam nhân nghiêm túc đối hắn nói: “Ngươi phụ trách chăm sóc vườn hoa hồng này, trước đây đã từng làm qua việc này chưa?”.


Dương Quân gật đầu, bởi vì ông nội thích cây cỏ, vườn nhỏ trong nhà trồng rất nhiều loại cậy, Dương Quân mưa dầm thấm lâu cũng đã học được rất nhiều.


Nam nhân thỏa mãn gật đầu, “Vậy tốt rồi, công việc này thời gian không quá cố định nhưng nhất định phải làm việc của mình thật tốt”.


Nam nhân nói vài điểm cần chú ý, Dương Quân thật tâm nhớ kỹ.


“Cứ như vậy có chuyện gì thì tìm ta, ta phụ trách mọi chuyện nơi này”.



Nam nhân gật đầu ly khai, Dương Quân gấp gáp gọi hắn lại.


“Xin chờ chút, ta có thể gọi ngươi là gì?”


Nam nhân dừng lại xoay người, Dương Quân thấy rõ mặt của hắn rồi, trắng nõn rất nhã nhặn, gương mặt có chút lạnh lùng.


“Ta là Đỗ Phi Vũ, ngươi có thể gọi ‘Đỗ quản gia’ ”.


“Tốt, Đỗ quản gia, hai ngày này làm phiển ngươi!”.


Dương Quân lộ ra chút hình dạng tươi cười ngốc nghếch, Đỗ Phi Vũ nhìn, trong lòng khẽ động.


Người con trai này có con mắt thực trong sáng …


Vào lúc này tại căn nhà trung tâm rộng lớn, đại sảnh được bố trí dị thường xa xỉ hoa lệ, có hai nam nhân.


Theo như bố trí căn phòng có thể thấy chủ nhân e rằng có chút xa hoa quá đáng, xem tiền như không, có thể thấy được da thú trân quý phủ kín toàn bộ sàn trong phòng. Ghế xô-pha cỡ bằng da mềm mại cỡ siêu lớn có thể chất một đống người, trên đó căn phòng thoải mái tràn ngập không khí kì lạ cùng căng thẳng.


“Ta không có hứng thú *** với ngựa đực! Ngươi không cảm thấy nhiệm vụ này thích hợp với người biến thái như ngươi sao?”


Một giọng điệu trầm mang theo hương vị gợi cảm của nam nhân đang ngồi ưu nhã trên xô-pha.