Ông Đây Muốn Hôn Chết Em

Chương 56




Edit by Táoo ~

————————-

Mấy ngày nay bị Dung Giai lăn lộn tàn nhẫn, eo đau lưng mỏi, đi học còn phải liều mạng tập trung chú ý nghe giảng, buổi tối về nhà còn phải làm đề, Vưu Thị Hoạ gần như là vừa tan học đã ghé vào trên bàn ngủ như chết.

Vân Đoá nhìn quầng thâm trước mắt cô, bất đắc dĩ thở dài, thật không biết gần đây sao cô lại cố gắng muốn chết như vậy, một lòng muốn thi vào lớp chọn, hỏi cô cái gì cô cũng không nói, thần thần bí bí.

Trong phòng học ồn ào cũng không ảnh hưởng chút nào tới cô, ngủ thật sâu, đây là đã mệt đến thế nào...

Vân Đoá lắc đầu, nghiêng người che khuất ánh nắng chói mắt giúp cô, để cô ngủ ngon một lát.

Lớp trưởng đi đến bên bục giảng, đẩy đẩy mắt kính nói một câu 'yên lặng', học sinh trong phòng đều biết có chuyện tuyên bố, vội vàng quay trở lại vị trí.

"Khụ, lần thi đua này..."

Trong lúc Vưu Thị Hoạ mơ màng bắt được hai chữ 'thi đua, nhíu mày cưỡng ép bản thân mở mắt nghe lớp trưởng nói chuyện.

"Lớp chúng ta chỉ có lớp phó học tập đạt giải ba..."

Nghe đến đó, trong lòng Vưu Thị Hoạ có chút ảm đạm.

Tuy rằng ban đầu mục đích của cô là nhờ thi đua tiếp cận Quý Trạch Chi, để cậu có thể xem trọng nhìn cô một cái, nhưng sau này cảm tình của cô với cậu lại thay đổi lớn, hơn nữa trong quá trình học nghiêm túc cô cũng thay đổi suy nghĩ, muốn nhờ cuộc thi mà chứng minh bản thân mình.

Cũng may là còn có chút thu hoạch, trong quá trình ôn thi cô cũng đã học được không ít kiến thức, nhất định có thể gia tăng tỉ lệ thi đỗ lớp chọn.

Nghĩ đến đây, tâm tình Vưu Thị Hoạ mới tốt hơn một chút.

"Hoạ Hoạ." Vân Đoá xoay người thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, biết cô vì chuyện thi vào lớp chọn mà khổ sở, cố ý dời sự chú ý của cô, "Cuối tuần này Đường Đường tổ chức sinh nhật ở Cửu Thiên, cậu đừng quên đấy."

Vưu Thị Hoạ gật đầu, sao cô quên được chứ, từ đầu tháng trước Đường Đường đã bắt đầu oanh tạc trong nhóm chat rồi, mỗi ngày đều nhắc tới một lần khiến cô muốn quên cũng không quên nổi.

"Cậu ấy rất tò mò với chuyện cậu và Dung Giai ở bên nhau." Vân Đoá cười nghiêng sang, "Cậu ấy nói nếu biết sớm thì đã không tặng cậu món quà kia, tặng sai rồi, Hoạ Hoạ, cậu ấy tặng cậu cái gì vậy?"

Quà tặng? Chuyện này muốn cô trả lời như thế nào chứ?

Nhưng mà, món quà kia đưa cũng không sai.

Khuôn mặt Vưu Thị Hoạ bỗng chốc đỏ bừng, không biết nên nói thế nào mới tốt, cũng may chuông vào lớp vang lên giúp cô giải vây, cúi đầu làm bộ muốn đổi sách trách khỏi tầm mắt tò mò của Vân Đoá.



Vân Đoá nhìn dáng vẻ trốn tránh của cô, ý vị không rõ cười cười, cũng không hề truy hỏi.

Chờ ngày sinh nhật Đường Đường sẽ rõ ràng tất cả.

Dung Giai vốn cho rằng cuối tuần này Họa Họa sẽ ở chung với mình, cùng ăn cơm cùng chơi game cùng xem phim cùng đi ngủ, ai ngờ cô lại nói cho anh biết cuối tuần phải đi ăn sinh nhật bạn thân, chủ nhật thì phải nghỉ ngơi không thể chơi với anh được.

Dung Giai tức giận, Vưu Thị Họa phải cho anh một nụ hôn trấn tính dù có lệ.

Buổi chiều thứ bảy, KTV tầng hai Cửu Thiên.

Từ trước tới nay Đường Đường là người chơi điên nhất trong số bọn họ, Vưu Thị Họa vừa mở cửa đã biết tối nay không thể tỉnh táo đi về.

Quả nhiên, trong phòng âm nhạc đinh tai nhức óc, trên bàn thủy tinh có một chiếc bánh kem lớn và một đống chai rượu lớn nhỏ.

Đủ loại ánh đèn chiếu tới khiến mắt Vưu Thị Họa muốn đau.

"Ui, Tiểu Họa Họa ~" Đường Đường đeo đôi giày cao gót quay lại, không chút hàm hồ nhận lấy món quà trên tay Vưu Thị Họa, khuôn mặt kiều diễm tràn ngập ý cười, "Lại đây, trước tiên cậu phải uống hết mấy ly màu xanh này."

Vưu Thị Họa liếc mặt bàn một cái, khóe môi nhêhcs lên.

Có thể nhìn thấy được, ly rượu màu xanh phải chiếm tới một phần ba số rượu trên bàn, cho dù tửu lượng cô có tốt đến đâu, uống hết cũng bất tỉnh nhân sự.

"Quá nhiều rồi?" Vưu Thị Họa vòng qua cô ngồi xuống sofa, cầm lấy một ly rượu bạc hà nhấp một ngụm.

Hừ, còn là rượu mạnh, đây là muốn hại chết cô à?

Hai mắt Đường Đường mị nhãn như tơ, váy ngắn gợi cảm làm nổi bật đường cong cơ thể, xoay người ngồi cạnh cô, giơ tay tắt nhạc, chu môi, "Nào, trước hết cậu phải giải thích truyện cậu và bạn trai đã."

Nhóm chị em cầm mic hát cũng im lặng, nghe Đường Đường hỏi chuyện lập tức nhìn lại đây, hai mắt sáng quắc.

Thì ra là vì điều này, Vưu Thị Họa dở khóc dở cười.

Cô nâng tay dứt khoát uống cạn ly rượu, đặt ly lên bàn, ra vẻ trấn tĩnh mở miệng, "Không phải tớ đã sớm nói rồi sao, tớ và Dung Giai ở bên nhau."

"Hình như là Vân Đóa từng nói trong nhóm chat, tớ nhớ hồi ấy tớ còn giúp cậu chú ý tới Quý Trạch Chi." Đường Đường nhỏ giọng nói một câu.

"Hơn nữa ngày đó người nào còn khóc lóc nói với chúng ta là Quý Trạch Chi đối với mình vô cùng lãnh đạm, còn hỏi chúng ta nên làm sao bây giờ?" Lê Lê bưng ly rượu cười ưu nhã, lại đổ thêm dầu vào lửa.

Những người khác là dáng vẻ xem kịch vui, ngay cả Vân Đóa cũng làm như không thấy với ánh mắt cầu cứu của cô.



Vưu Thị Họa hết đường chối cãi, cô và Dung Giai đúng là ở bên nhau tương đối đột nhiên, mấy cô ấy không chuẩn bị tốt tâm lý cũng là chuyện bình thường. Không nói tới các cô ấy, chính cô lúc trước còn không nghĩ chuyện sẽ xảy ra nhanh như vậy.

"Được được được, tớ uống tớ uống." Vưu Thị Họa lại cầm một ly, được rồi, là cô sai, không nên nhanh như vậy đã yêu đương, hại mấy chị em tốt thời gian giảm xóc cũng không có.

Nhìn cô uống liên tiếp mấy ly, Đường Đường mới vừa lòng nhếch môi, tầm mắt lúc này mới rời khỏi khuôn mặt đỏ bừng của Vưu Thị Họa.

Cô đương nhiên sẽ không để Họa Họa uống nhiều rượu như vậy, chỉ dọa Họa Họa một chút mà thôi.

Mọi người đã lâu không gặp, vui đến ngất trời, ai cũng không mở nhạc mà ăn uống linh đình, uống không ít rượu, nhất là Vưu Thị Họa.

Có tác dụng của cồn, hơn nữa mấy ngày rồi còn không buồn ngủ, Vưu Thị Họa cảm thấy tiếng nhạc ngày càng xa xôi, nhắm mắt thôi là ngủ được.

"Họa Họa, điện thoại cậu kêu." Vân Đóa nhẹ nhàng đẩy cô, đưa điện thoại sang.

Vưu Thị Họa mơ màng nhận máy, là Dung Giai gọi tới.

Mấy người bạn trao đổi ánh mắt với nhau, không hẹn nói nhỏ, nghiêng tai nghe động tĩnh bên này.

Dung Giai nghe giọng nói mềm mại như bông của cô cũng biết cô không phải say thì cũng đang mệt mỏi, dịu dàng dặn dò cô hai câu, sau đó nói tạm biệt.

Vưu Thị Họa mơ hồ ừ hai tiếng, đặt điện thoại lên bàn thủy tinh rồi dựa vào sofa ngủ.

"Ai vậy Vân Đóa, là Dung Giai sao?" Lê Lê chịu không nổi hỏi.

Vân Đóa gật đầu.

"Tình cảm bọn họ cũng thật tốt." Lê Lê cười tủm tỉm, "Cảm giác như Họa Họa cũng rất thích cậu ấy, phải không Vân Đóa?"

Vân Đóa mím môi, ngữ khí do dự, "Tớ cũng không biết... Mấy hôm trước Họa Họa còn giúp Quý Trạch Chi một việc lớn, chuyện này Dung Giai còn chưa biết..."

"Cái gì?" Lê Lê kinh ngạc, "Không phải cô ấy không thích Quý Trạch Chi nữa sao?"

"Lúc trước thích đến phát điên sao nói không thích là không thích ngay được." Đường Đường nhàn nhạt tiếp lời, "Cậu quên vì sao cậu ấy chuyển trường rồi sao? Rồi còn nguyên nhân tại sao đi ép tóc, nhuộm đen nữa? Còn mua một đống sách tham khảo ngày nào cũng đọc đến đêm khuya, còn muốn tham gia kì thi đáng chết kia?"

Vân Đóa gật đầu nhíu mày, "Họa Họa gần đây rất kì quái, thi xong rồi còn liều mạng như vậy, hỏi cậu ấy thì cậu ấy nói muốn vào lớp chọn... Chẳng lẽ... là vì Quý Trạch Chi?"

Không gian to lớn lập tức im lặng.

Thiếu nữ tinh xảo dựa vào sofa ngủ say, đối với chuyện bạn bè nói không hề hay biết.