Edit by Táoo ~
————————-
Chất lỏng nóng bỏng phun ra ở trên vách hoa non mịn của thiếu nữ, hai chân cô mềm nhũn ngã vào lồng ngực của thiếu niên phía sau, tròng mắt thất thần, lệ quang lấp lánh, đôi môi anh đào hé mở, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Dung Giai cởi quần lót của thiếu nữ xuống, ôm cô ngồi xuống chỗ ngồi, dịu dàng tách hai chân thiếu nữ ra, quen thuộc dùng mảnh vải nhỏ kia chà lau đục vật giữa hai chân thiếu nữ.
Tuy anh mới chỉ bắn một lần nhưng lại bắn rất nhiều, còn bắn không ít vào sâu bên trong, Dung Giai nhíu mày, ngón tay thăm dò vào bên trong huyệt nhỏ moi ra.
Sau đó anh lại nhớ tới mình không mang bao, rửa sạch như vậy dù sao cũng không an toàn.
Nhưng mà, nếu Họa Họa mang thai, vậy thì sinh thôi, con của bọn họ nhất định sẽ rất xinh đẹp, đáng yêu như cô vậy...
"Ưm..." Vưu Thị Họa vừa mới khôi phục tinh thần đã bị khoái cảm truyền tới từ hạ thân làm kêu lên một tiếng rên rỉ rất nhỏ lại vô cùng rõ ràng, cô cúi đầu nhìn anh, biểu tình chuyên chú nhìn chằm chằm vào giữa hai chân cô, ngón tay thon dài ở phía trong tiểu huyệt ra vào, chất dịch dâm mỹ màu trắng theo động tác của anh chảy ra ngoài.
Hình ảnh sắc tình không nói nên lời, Vưu Thị Họa nhìn trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
"Thoải mái đến mức chưa khôi phục lại tinh thần?" Dung Giai cảm thấy không sai biệt lắm, lấy quần lót của thiếu nữ lau khô phía trong đùi rồi đứng dậy, thuận tay cất quần lót ướt đẫm vào túi quần, như có như không cười nhìn khuôn mặt dại ra của thiếu nữ, trong giọng nói là sự vui vẻ không che giấu nổi.
"Anh anh anh..." Vưu Thị Họa bị anh gọi hồi hồn, đột nhiên nhớ tới vừa rồi làm chuyện hoang đường trên bục giảng, vừa xấu hổ lại vừa tức giận, hai môi run rẩy không biết nói gì thì tốt.
Dung Giai hôn một cái lên môi cô, giọng nói đáng thương, "Bảo bối, anh đã nghẹn muốn chết rồi... em tha thứ cho anh đi, anh đảm bảo sẽ giảng bài tới khi em hiểu mới thôi."
Đề? Phải rồi, đề thi! Hôm nay cô muốn hỏi đề làm kiểu gì, kết quả lại bị tên lưu manh này đè trên bục giảng làm việc xấu hổ kia!
Nhìn sắc mặt thiếu nữ không đúng lắm, Dung Giai nhanh chóng chạy lên bục giảng lấy đề thi về, cười lấy lòng, "Bảo bối, đều do anh kéo dài thời gian, bắn một lần mà mất lâu như vậy, tuy rằng bảo bối thoải mái chảy rất nhiều nước, nhưng trời đã tối rồi, lần sau làm tiếp, chúng ta xem đề trước được không?"
Vô sỉ! Quá vô sỉ!
Vưu Thị Họa bị mấy câu nói của anh làm cho đỏ mặt, lại không biết nên phản bác thế nào, vừa cứng họng vừa tức giận, hai mắt xinh đẹp đã nổi một tầng hơi nước.
Thấy vành mắt thiếu nữ trước mặt đã bị mình bắt nạt đến đỏ bừng, Dung Giai lập tức ngưng đề tài ôm thiếu nữ ngồi trên đùi mình, ngọt ngào ôm vào trong ngực, giọng nói dịu dàng, "Ngoan, đừng tức giận, anh nhất định sẽ giúp em vào được lớp chọn được không?"
Vưu Thị Họa hừ một tiếng, duỗi tay nhéo eo anh một cái mới tiếp tục nghe anh giảng đề.
Giảng được một nửa, Dung Giai phát hiện tiểu bảo bối trong ngực không đáp lại, cúi đầu đã thấy cô ngủ rồi, hô hấp đều đều.
Xem ra vừa rồi mình đã khiến cô mệt mỏi.
Dung Giai thu lại giọng nói, duy trì tư thế của mình, đưa tay đặt đầu cô lên vai mình, để cô ngủ thoải mái.
Trong nháy mắt chiều hôm buông xuống, Dung Giai nhìn mặt trời đã lặn, lại nhìn thiếu nữ ngủ say trong ngực, vẫn là gọi cô dậy.
Nếu có thể, anh cũng nguyện ý ôm cô ngủ tiếp, nhưng bây giờ bố mẹ cô ở nhà, nếu trở về quá muộn không biết nên giải thích với họ như thế nào.
Vưu Thị Họa bị đánh thức, mơ màng theo sau Dung Giai ra khỏi cổng trường, lúc tới trước cửa nhà vẫn còn mơ hồ.
"Họa Họa, tạm biệt, ngủ ngon." Dung Giai vẫy tay với cô.
Vưu Thị Họa cũng vẫy tay lại rồi xoay người lên lâu.
Sau khi đi tới phía sau cửa, cô mới nhớ vừa rồi mình quên mất một việc quan trọng.
Vưu Thị Họa nhanh chóng xoay người ra khỏi cửa, quả nhiên Dung Giai vẫn chưa đi.
"Sao vậy? Quên gì sao?" Dung Giai kinh ngạc nhìn thiếu nữ vội vàng chạy ra giống như quên mất chuyện gì quan trọng.