Ông Đây Muốn Hôn Chết Em

Chương 52




Edit by Táoo ~

————————-

Dung Giai nắm chặt tay thành đấm, đáy mắt là mưa rền gió dữ, mặt ngoài lại bình tĩnh đẩy Thiệu Động ra, đứng dậy ra khỏi lớp.

Anh châm một điếu thuốc đứng dưới tàng cây, ánh mắt ảm đạm.

Một lúc lâu sau, anh chậm rãi phun ra một làn khói rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn.

Từ buổi sáng sau khi anh đưa Vưu Thị Họa đến phòng học vẫn luôn nhớ cô.

Sau khi về lớp cũng nhịn không được gửi tin nhắn wechat cho cô nhiều lần, cũng không biết cô nhóc này làm sao, từ khi biết chuẩn bị thi đua bắt đầu điên cuồng học tập, bây giờ cũng không lười biếng một ngày, sáng tự học tối tự học cũng không nhìn điện thoại, chỉ có tan học mới trả lời tin nhắn của anh, khiến cho anh phải ghen với cả học tập.

Điện thoại trong lòng bàn tay đột nhiên rung lên.

Trong lòng Dung Giai căng thẳng, không phải tin nhắn.

Trong lòng anh nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Anh cũng không muốn biết đáp án kia, rốt cuộc là ai giúp Quý Trạch Chi cũng không quan trọng, nếu là cô, anh có thể làm thế nào...

Tự giễu cười một tiếng, anh mở giao diện wechat.

Tiểu bảo bối, "Anh trai ôm ~ Thích anh trai nhất ~ Anh trai hôn ~"

Đầu tiên Dung Giai sửng sốt, sau đó cảm xúc lo lắng vừa rồi trở thành hư không, chỉ còn mừng rỡ như điên.

Anh cũng không vội trả lời wechat mà gọi điện thoại trước, bên kia vừa nghe máy đã rống lên, "Con mẹ nó đừng tra nữa! Ông đây không muốn biết, nghe thấy chưa!"



Cứ như vậy đi, coi như không có việc gì xảy ra, anh thích cô, cô cũng thích anh, thật thật giả giả cũng được, dù sao anh cũng chỉ cần cô ở bên cạnh, luôn luôn ở bên anh.

"Không đọc sách thánh hiền nữa?" Vân Đóa nhìn điện thoại bạn thân sáng lên liên túc, thấy cô chỉ liếc một cái rồi tiếp tục học bài, đang định kính nể thì thấy cô ném sách xuống bắt đầu lướt wechat.

"Cổ nhân khinh tớ, trong sách không có mỹ nam như ngọc." Vưu Thị Họa nghịch ngợm nháy mắt, sau đó tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại, trong sách không có nhưng bên kia điện thoại có.

Vân Đóa nhìn sự vui vẻ không giấu được trên mặt cô thì biết cô thật sự động tâm với Dung Giai, nhớ tới trước kia lúc cô thích Quý Trạch Chi cũng chưa từng vui vẻ như vậy bao giờ.

"Đi thôi, lên tầng hai ôm sách bài tập với tớ." Vân Đóa chọc cô một chút rồi đứng dậy.

"Được." Vưu Thị Họa thu hồi điện thoại, đáy mắt còn mang theo ý cười ngọt ngào chưa biến mất.

Cô mới vừa đứng dậy đi hai bước lại dừng chân, khuôn mặt ngượng ngùng nhìn bạn thân, "Vân Đóa, cậu gọi một bạn khác đi cùng đi, tớ không đi được rồi."

Vân Đóa giật mình, giống như hiểu gì đó gật đầu gọi một nữ sinh khác đi cùng.

Vưu Thị Họa ngồi lại vị trí mở điện thoại nói chuyện phiếm cùng Dung Giai.

Cô vẫn là không nên đi theo, nếu như đụng phải Quý Trạch Chi nhất định phải chào hỏi một cái, mà tính tình Dung Giai như thế... tốt nhất vẫn là tránh mặt.

Tiếng chuông vang lên, Vưu Thị Họa mới ý thức được hai người đã hàn huyên lâu như vậy.

Dung Giai lại gửi một tin nhắn tới, chỉ có hai chữ, lời ít ý nhiều, "Ra đây."

Khoảng cách từ giờ tới tiết sau còn sớm, Vưu Thị Họa nhìn thoáng qua hai quyển sách trên bàn, do dự vài giây, vẫn là đứng lên chạy ra ngoài.

Dung Giai dựa vào tường đợi cô ngay bên ngoài.

Thiếu niên áo trắng quần đen, một chân vững chắc đứng trên mặt đất, chân còn lại dựa vào tường, vừa thấy cô đi ra, hai mắt đã như cười như không nhìn cô, trong mắt là nhu tình mật ý không thể che nổi.

Vưu Thị Hoạ cũng nhịn không được cong môi chạy tới, bây giờ cô càng ngày càng thích dính lấy Dung Giai.



Vừa mới khai giảng không lâu, thời tiết còn đang nắng nóng, nhất là lúc này mặt trời đã lên cao, một chút gió cũng không có.

Dung Giai ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên đôi môi cô, "Sao hôm nay lại trả lời tin nhắn của anh, không học cẩn thận?"

"Học hành sao quan trọng bằng anh trai được." Vưu Thị Hoạ ôm lấy eo thiếu niên, nũng nịu nói.

Dung Giai nhướn mày không nói, khoé môi lại không nhịn được cong lên, ý cười trong mắt cũng càng sâu.

Bạn học xung quanh còn rất nhiều, mọi tầm mắt đều dừng trên người bọn họ, Vưu Thị Hoạ không thích bị người khác vây xem như trong sở thú, lôi kéo thiếu niên tới sân thể dục sau khu dạy học.

"Từ hôm nay anh dạy bổ túc cho em được không?" Vưu Thị Hoạ nắm tay thiếu niên đi chậm rãi, hoàn toàn không lo lắng chuyện yêu sớm bị bắt gặp.

Dù sao cũng có Dung Giai ở đây.

"Được, vậy em phải nghe lời anh." Dáng vẻ Dung Giai lười nhác, ý cười trên môi không rõ, nếu cô không nhắc tới thì anh cũng muốn, giả danh học tập mà làm chuyện anh thích nhất, nghĩ thôi cũng đã kích thích.

Vưu Thị Hoạ ngẩng đầu là biết anh suy nghĩ cái gì, cô tức giận nhéo tay thiếu niên, ngữ khí hờn dỗi, "Anh nghĩ cái gì vậy?! Em muốn học để vào được lớp chọn!!!"

"Sao đột nhiên lại muốn vào lớp chọn?" Dung Giai kéo cô ngồi trên bậc thang, đưa tay xoa nắn mặt nhỏ của cô, ngữ khí nghi hoặc.

"Ưm..." Vưu Thị Hoạ chuyển tròng mắt, cười giảo hoạt, "Học tập làm em vui!"

Trước đó vì cuộc thi mà nỗ lực như vậy, chuyện học tập của cô cũng tiến bộ không nhỏ, nhưng vẫn chưa đạt được trình độ có thể tiến vào lớp chọn.

Nhưng bây giờ... vì ở lại Nhất trung cô cũng phải cố gắng mà tiến vào lớp chọn, dù sao thì với thành tích của Dung Giai, vào lớp chọn cũng không phải là vấn đề, hơn nữa nếu cô vào được lớp chọn, không phải có thể học cùng lớp với Dung Giai sao, bố mẹ cũng sẽ không bắt cô về thủ đô nữa, thật tốt.

Nhưng cô vẫn chưa định nói cho Dung Giai biết chuyện này, sợ anh nghe được sẽ lo lắng bất an, đợi cô thi được vào lớp chọn, cô muốn chính miệng nói với anh, nhìn xem, cô là vì anh mới nỗ lực cố gắng như vậy.

Là vì anh.