Edit by Táoo~
----------------------------
Bật đèn trong phòng khách, hai người một trước một sau đổi giày ở huyền quan, Vưu Thị Họa cong người lấy dép lê từ trong tủ ra, Dung Giai cũng nhanh chóng cởi đôi AJ trên chân xuống, không đeo đôi dép nam vừa mua nữa, chân không nhah chóng vọt vào phòng ngủ của Vưu Thị Họa.
"Này! Phòng cho khách ở đây mà!" Vưu Thị Họa hô lớn với đại lưu manh đã lắc mình vào phòng cô.
Nhưng Dung Giai lại vờ như không nghe thấy, cũng không ra khỏi phòng cô.
Làm gì vậy không biết! Vưu Thị Họa vội vàng bỏ giày vào trong tủ, cũng chạy tới phòng mình.
Lúc cô vừa vào phòng ngủ đã nhìn thấy Dung Giai ném một đống giấy gì đó vào trong thùng rác, dáng vẻ hùng hổ như có thâm cừu đại hận vậy.
"Anh làm gì vậy?" Vưu Thị Họa nhíu mày đi tới, tò mò nhìn xem anh ném gì đi, lúc thấy rõ thứ bị vứt, biểu tình trên mặt cũng trở nên phức tạp.
Trong thùng rác là ảnh cô chụp lén Quý Trạch Chi, một tường toàn ảnh chụp đã trở nên trống không, một bức cũng không để lại.
"Điện thoại đâu, lấy ra đây đi." Dung Giai ngoài cười trong không nhìn cô, xòe tay ra trước mặt với cô.
Anh đã muốn ném đống ảnh chụp kia đi từ lâu lắm rồi, trước kia anh không có tư cách, nhưng bây giờ anh đã chính thức trở thành bạn trai cô, mấy thứ này khiến anh nhìn một giây cũng không chịu nổi, chưa xé đi là còn may, còn hình nền điện thoại cô nữa, lập tức, bây giờ phải đổi ngay!
Vưu Thị Họa sờ điện thoại di động trong túi, do dự một chút vẫn mở khóa đưa anh.
Đầu tiên Dung Giai đổi hình nền điện thoại, sau đó dùng máy cô gọi sang cho mình, lưu số của mình vào, cuối cùng vào album ảnh, liếc mắt đã thấy cô lưu ra một cái album nhỏ, đúng một trăm bức ảnh đều là chụp lén tên tiểu bạch kiểm kia.
Dung Giai thật sự cảm thấy mình có thể phun máu ra ngay lúc này, sắc mặt càng ngày càng tối, ngón tay nhanh chóng xóa hết album ảnh kia, tiếp tục tìm kiếm dấu vết còn sót lại.
Vưu Thị Họa sợ anh bóp nát điện thoại mình, nhanh chóng cướp lại điện thoại, chột dạ đẩy anh sang phòng khách, "Mau đi rửa mặt đi, nghỉ ngơi sớm một chút, mai còn đi học nữa đó."
Dung Giai cười lạnh một tiếng, đưa tay tới trước mặt cho cô nhìn một tầng băng bó trên đó, "Anh không thể tắm rửa, chỉ có thể lau người một chút, em tới giúp anh."
Vưu Thị Họa lùi về sau một bước, ngẩng đầu định mắng anh nhưng lại nghĩ tới cái đồ không biết xấu hổ này bây giờ đã là bạn trai mình, chỉ có thể thở dài một hơi đồng ý.
"Cởi quần áo cho anh trước đi." Dung Giai xoay người cúi đầu nhìn cô, đôi mắt nồng cháy.
Vưu Thị Họa thấy anh không chớp mắt nhìn mình, bên môi là nụ cười khiêu khích giống như dự đoán cô sẽ đỏ mặt từ chối.
Cô nhướn mày, không chút khiếp đảm vươn tay túm lấy áo anh, né qua chỗ bị thương trực tiếp cởi ra.
Dáng người thiếu niên mảnh khảnh, làn da trắng nõn, tám khối cơ bụng có đủ, đôi mắt Vưu Thị Họa dừng ở nửa người trên trần trụi của anh không tới hai giây lập tức dời đi, trái tim điên cuồng đập mạnh nhưng vẻ ngoài vẫn vô cùng bình tĩnh.
Dung Giai nhìn vành tai đỏ bừng của cô, cười cười nhưng cũng không nói ra, đột nhiên tới gần hôn cô một cái, sau đó không đợi cô phản ứng đã cầm khăn lông mới và dẹp chạy như bay vào phòng tắm của Vưu Thị Họa, "Quên mua sữa tắm rồi, dùng tạm của em trước."
Chờ Vưu Thị Họa phản ứng lại, nổi giận đùng đùng chuẩn bị đuổi anh ra đã nghe thấy tiếng nước chảy và giọng nói kiêu ngạo của thiếu niên từ bên trong truyền ra, "Bảo bối sao vậy, có việc gì cần nói với anh sao, em cứ vào cũng được, anh cởi qυần lót rồi!"
Động tác mở cửa của Vưu Thị Họa ngừng lại, bàn tay giơ lên lại hạ xuống, "Ha ha, không có việc gì đâu, anh tắm đi."
Chờ lúc Dung Giai rửa mặt xong xuôi đi ra, thiếu nữ đã tắm ở phòng tắm cho khách xong xuôi, nằm trong chăn ngủ rồi.
Đêm nay nhiều chuyện xảy ra như vậy, hơn nữa còn uống chút rượu, cô không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, vừa nằm xuống đã ngủ mất.
Dung Giai nhìn khuôn mặt nhỏ của cô đang ngủ say, nhìn nửa giường bên cô trống rỗng không chăn gối, hơi nhướn mày, xem ra là cô không muốn ngủ chung với anh?
Anh đi ra khỏi phòng ngủ của cô, nhìn về phía phòng dành cho khách, quả nhiên, đèn trong đó còn sáng, hẳn là bật lên vì anh.
Dung Giai cười không rõ, chậm rãi đi vào phòng dành cho khách.
Vài phút sau, anh dùng cánh tay không bị thương ôm chăn gối chậm rãi quay lại, anh phải ngủ cùng giường với cô, không sao cả, dù sao da mặt anh cũng đủ dày!
Dưới ánh đèn mờ nhạt, tay chân Dung Giai nhẹ nhàng bò lên giường công chúa lớn, cúi đầu nhìn dung nhan của thiếu nữ trong tim mình, trong lòng lại mềm mại vô cùng, đến bây giờ anh vẫn cảm thấy mình đang sống trong giấc mơ.
Sớm biết rằng nếu chịu một lần bị thương như vậy có thể làm cô đau lòng, còn đồng ý làm bạn gái mình, anh đã sớm lấy xe đi đâm cây, đừng nói là vết thương nhỏ như vậy, cho dù gãy xương cũng được.
Ngủ ngon, bảo bối, anh lưu luyến hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của cô, sau đó mới duỗi tay đi tắt đèn.
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua rèm cửa trong suốt, chiếu vào trong phòng ngủ ấm áp.
Vưu Thị Họa tắt đồng hồ báo thức, cưỡng bách bản thân mở mắt ra, mơ mơ màng màng đối diện với đôi mắt đen nhánh đầy ý cười, trong nháy mắt tỉnh táo.
"Anh?" Không phải hôm qua cô đã chuẩn bị chăn gối đầy đủ ở phòng khách cho anh rồi sao, thế mà tên lưu manh này còn dám nửa đêm bò lên giường, "Anh còn cần mặt..."
"Anh không biết xấu hổ!" Dung Giai nhanh đáp, giọng nói nhẹ nhàng còn mang theo vài phần sung sướng, còn trong lúc cô kinh ngạc mà hôn môi một cái, "Hôn chào buổi sáng!"
Vưu Thị Họa tức không nói được câu nào.
"Bảo bối, giúp anh được không?" Dung Giai thấy sắc mặt cô hòa hoãn, càng tiến sát lại cô hơn.