Ông Đây Muốn Hôn Chết Em

Chương 32




Edit by Táoo ~

———————————

Vưu Thị Họa hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, đôi mắt hạnh xinh đẹp ngập nước, cô từ từ móc trong cặp sách ra hộp đựng bút ném lên người anh, ngữ khí hung ác lại nghẹn ngào, "Cho cậu."

Cô xoay người rời đi ngay lập tức, con mẹ nó, một chút ngoan ngoãn an tĩnh biến mất không còn một chút, rõ ràng Quý Trạch Chi không có chút rung động nào với cô.

Dung Giai vững vàng tiếp được túi đựng bút hình con thỏ, mau chóng tới trước mặt cô.

Vưu Thị Họa đi bên trái anh cũng đi bên trái, Vưu Thị Họa đi bên phải anh cũng đi bên phải, tóm lại chính là chặn đường không cho cô đi.

Hừ ~ Vưu Thị Họa ngẩng đầu, hít sâu một hơi không cho nước mắt chảy ra, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, nhìn thẳng anh, hốc mắt đỏ bừng, ngữ khí lạnh băng, "Cậu bị điên à?"

Dung Giai không nói gì, chỉ là ném hộp bút lên rồi lại bắt lấy từng lần một, mãi cho đến khi cảm thấy Vưu Thị Họa sắp bùng lửa giận mới chậm rãi mở miệng, "Cậu thích cậu ta đến vậy?"

Vưu Thị Họa không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh, dùng ánh mắt dò hỏi xem anh muốn làm gì.

"Vậy từ nay về sau tôi cũng sẽ học cách nói chuyện của cậu ta, đi đường ăn mặc như cậu ta, cậu ở bên tôi có được không?" Anh cúi đầu, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt đen nhánh là sự nghiêm túc còn có một tia cầu xin.

Vưu Thị Họa bỗng nhiên nghĩ tới, hình như cô đã quên đi một số việc, ví dụ như lần ở phòng y tế anh nói muốn theo đuổi cô, thì ra là nghiêm túc.

Cô đi vài bước, dựa vào trên tường, gục đầu xuống.



Cô phát hiện bây giờ không thể thẳng thắn từ chối anh giống như lần trước được nữa, không có cách nào nói ra được hai chữ này.

Lúc này xung quanh vắng lặng, vô cùng yên tĩnh, ánh đèn ở hành lang cũng dần tối đi, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi lên thân ảnh hai người.

Cô vẫn mở miệng, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi, "Cậu không cần như vậy, không liên quan tới cậu, hơn nữa cậu sống như vậy không mệt mỏi sao?"

"Ồ." Dung Giai cười lạnh một tiếng mang theo chút ý trào phúng, tiến lại gần cô một bước, trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người được kéo gần, "Vậy cậu thì thế nào, không mệt sao?"

Vưu Thị Họa nhíu mày nhìn anh, "Cậu có ý gì?"

"Tôi đều thấy cả." Dung Giai nhìn cô, ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu không cho cô che giấu, "Buổi tối đó ở Cửu Thiên, dáng vẻ cậu hút thuốc." Nói tới đây, lại nghĩ tới trang phục cô mặc đêm đó, âm thầm nghiến răng, "Đêm đó còn mặc rất mát mẻ."

Vưu Thị Họa trầm mặc, có chút bực bội mà nhắm mắt, cô cũng không giải thích, chỉ vươn tay, "Có thuốc không?"

Dung Giai lắc đầu, kéo tay cô đứng dậy, "Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà."

Sau khi Vưu Thị Họa đứng thẳng, lập tức rút tay ra khỏi tay anh, "Tôi... thực sự rất cảm ơn vì cậu đã giúp tôi nhiều lần, nhưng chúng ta chỉ nên là bạn bè."

"Nhưng mà ông đây không muốn, ông đây muốn ngủ với cậu!" Dung Giai dứt khoát từ chối, không chút do dự.

Vưu Thị Họa không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp như vậy, ngây ngốc một giây đột nhiên bật cười.

"Ừm, vậy tôi đồng ý, ngủ cùng cậu cũng không sao." Thấy sắc mặt Dung Giai ngày càng đen, cô thu lại nụ cười, "Nhưng là..." Giọng nói cô thấp xuống, cũng không nói tiếp.

Dung Giai nhướn mày, trong giọng nói mang theo hưng phấn và mê hoặc, "Nếu không cậu ngủ cùng tôi trước một lần, đảm bảo sẽ không bao giờ nhớ nhung tiểu bạch kiểm kia nữa."



"Không cần." Vưu Thị Họa dứt khoát từ chối, lập tức đi qua bên phía bên kia người anh, cố tình không nhìn biểu tình uể oải của anh.

Dung Giai muốn tranh thủ nói gì đó nhưng lại không biết nên nói thế nào, chỉ có thể thấp giọng chửi bậy một tiếng.

Vưu Thị Họa nhanh chân đi phía trước, thật ra nói chuyện với Dung Giai xong, trong lòng cô cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng thiếu niên cợt nhả không ngừng bên người lại bỗng yên tĩnh thật sự không quen, trong dư quang liếc khuôn mặt thiếu niên một cái, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt đào hoa cũng như mất đi ánh sáng, đột nhiên cảm thấy vô cùng đáng thương.

Chung cư Vưu Thị Họa gần trường, đi không lâu đã tới.

Đứng dưới tầng, Vưu Thị Họa liếc mắt một cái là thấy hộp bút con thỏ Dung Giai đang ôm trong người, không thấy anh có ý trả về, cô cũng không muốn nhắc tới.

"Cậu về thế nào?" Cô móc điện thoại ra nhìn, "Đã 10 giờ."

"Tài xế tới đón." Dung Giai uể oải nhìn cô một cái, vẫy tay, "Cậu đi lên đi, thấy cậu trong lòng tôi lại khó chịu, nhưng cậu cũng đừng sợ, tôi thấy phòng cậu bật đèn rồi sẽ đi."

Vưu Thị Họa cười cười, vẫy tay, bước hai bước rồi lại xoay người lại, "Dung Giai, xem như cậu cũng đã nhìn ra, tôi và cậu ấy một chút khả năng cũng không có, tôi sẽ cố gắng quên cậu ấy, cậu yên tâm, chờ ngày tôi thành công, nếu cậu còn thích tôi, người đầu tiên tôi suy xét chính là cậu, còn có, ngày mai đừng quên hộp bút của tôi."

"Nhưng tôi chờ không nổi." Dung Giai buồn bực đảo mắt, anh nhướn mày lắc lắc hộp bút con thỏ trong tay, ý nói đã biết.

Vưu Thị Họa không nói tiếp, thấp giọng nói tạm biệt rồi đi vào trong.

Cô thực sự là người kiêu ngạo, cũng không thích lì lợm la liếm người ta, cũng không học được cách năn nỉ ỉ ôi, nếu cậu không thích tôi thì tôi đây cũng sẽ không thích cậu nữa.