Edit by Táoo ~
-----------------------------
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa mỏng manh, cô gái trêи giường vẫn không nhúc nhích, mãi cho tới khi tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên đánh tan sự yên tĩnh.
Một đêm nay Vưu Thị Họa ngủ rất ngon, cô mơ màng tắt đồng hồ, nhìn thời gian đã tám rưỡi sáng, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo, đeo đôi dép nhung hình con thỏ xuống giường, cũng không đi rửa mặt mà lập tức đi tới bên cửa sổ, nhìn con đường trải đầy đá cuội nhỏ, chờ bóng dáng kia xuất hiện.
Đầu tóc Vưu Thị Họa rối thành tổ chim, cô ngáp ngủ xoa mắt, con vươn tay lau nước mắt do ngáp mà ra, bình thường cô phải ngủ tới giữa trưa mới dậy ăn cơm, bây giờ vì nam sắc mà liều mạng.
9 giờ 5 phút, một thân ảnh cao lớn xuất hiện trêи đường nhỏ, đôi mắt Vưu Thị Họa vì buồn ngủ mà nheo lại lập tức mở lớn, thần chí trong nháy mắt đã tỉnh táo, cũng may bà ngoại ở tầng 4, vẫn có thể nhìn được bên dưới.
Hôm nay cậu không mặc đồng phục, hôm qua Vân Đóa nói cho cô biết trường bọn họ mới nghỉ hè từ sáng hôm qua, chắc cậu chưa kịp đổi đồng phục. Nghe bà ngoại nói, chỉ có cuối tuần cậu mới tới đây, hơn nữa buổi chiều cũng đi rất sớm. Không biết tại sao ngày hôm qua trời xui đất khiến thế nào lại gặp được cô, Vưu Thị Họa quy hết lại tất cả do định mệnh, là do duyên phận của hai người.
Nam sinh mặc trêи người áo thun màu đen, bên dưới mặc quần jeans lửng màu xanh nhạt, đôi chân dài, đeo giày thể thao màu trắng, phong cách đơn giản khiến người ta cảm thấy tươi mát sạch sẽ. Lúc này, Vưu Thị Họa có cảm giác rất muốn lấy bút ra vẽ tranh, mặc dù cô cũng chưa từng học về hội họa.
Thời tiết bây giờ cũng không phải nắng nóng, Vưu Thị Họa ghé mắt nhìn cậu tiến vào trong mới lưu luyến thu hồi tầm mắt. Chiếc áo cậu vừa mặc cô cũng có một cái y hệt, có lẽ sau này có thể mặc đi dạo phố cùng nhau ~ nghĩ thôi đã thấy vui vẻ ~
Vân Đóa nói đúng, người thích cậu trước nay rất nhiều nhưng lại không có ai thành công, xem ra cậu thích những người con gái rụt rè, cũng may hôm qua không quá xúc động tiến lên. Vưu Thị Họa nghĩ, nam sinh ưu tú như cậu hẳn là sẽ không thích con gái thành tích quá kém, thích hút thuốc uống rượu với nhuộm tóc, chiều nay phải đi duỗi tóc rồi nhuộm đen lại nữa. Còn có, đêm nay phải đề cập chuyện chuyển trường với bố, dù sao bố và mẹ thường xuyên không ở nhà, bình thường chỉ có dì giúp việc và cô, nếu chuyển trường ông cũng sẽ không ngăn cản, dù sao đối với ông mà nói cũng chỉ đổi địa điểm xuống máy bay mà thôi.
Hạ quyết tâm, Vưu Thị Họa xoay người nhìn ngũ quan tinh xảo trong gương, nhướn mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười, Quý Trạch Chi, tôi tới tìm cậu đây.
Rửa mặt xong lại nằm trêи giường tới giờ ăn trưa, cô ăn cơm cùng bà ngoại, nói với bà buổi chiều muốn nhuộm về tóc đen. Tuy rằng bà ngoại có chút tiếc nuối, cháu gái mới nhuộm tóc được vài ngày đã muốn nhuộm về màu đen, nhưng vẫn tỏ vẻ ủng hộ quyết định của cô, cũng đồng ý giúp đỡ chuyện chuyển trường của Vưu Thị Họa. Cô vui vẻ chạy tới ôm hôn bà rồi mới ra khỏi cửa.
Cửa thang máy vừa mở ra, Vưu Thị Họa lập tức đối diện với một đôi mắt đen nhánh, cô lập tức đơ hết cả người, trong thang máy là thiếu niên mà cô tâm tâm niệm niệm.
Mãi cho tới khi cậu nhìn cô nghi hoặc, Vưu Thị Họa mới phản ứng lại, vừa nói cảm ơn vừa đi vào.
Cũng may cô sợ bị nắng làm đen da, đội mũ và đeo khẩu trang xong mới ra ngoài, Vưu Thị Họa chỉ sợ dáng vẻ bất lương này của mình bị nam thần nhìn thấy.