Edit by Táoo ~
———————————
Sáng sớm lúc Dung Giai đến lớp, tiết tự học buổi sáng đã sắp kết thúc.
"Chào buổi sáng, anh Giai." Thiệu Động đối với việc anh đi trễ về sớm đã thành thói quen, cầm quyển sách tiếng anh giấu đầu lòi đuôi che mặt lại gần hỏi, giọng nói quan tâm, "Anh Giai, thế nào, tối qua nghỉ ngơi không tốt?"
Dung Giai nhàn nhạt nói không có, nói thế nào được chứ, tiểu yêu tinh kia tối qua lại chạy tới trong mộng quyến rũ anh? Đôi chân dài trắng nõn quấn lấy eo anh, hai mắt tràn ngập hơi nước, đôi tay ôm lấy cổ anh nũng nịu khóc lóc nói muốn ăn côn thịt của anh Giai, anh có thể làm sao được nữa, chỉ có thể đỏ mắt cúi đầu cắn lấy cánh môi ngọt, bàn tay hung hăng tách hai chân ra mà làm cả đêm không ngừng nghỉ, đút cô ăn no, sáng dậy quần ngủ ướt đẫm, lúc đứng dậy còn chảy xuống dưới.
Thiệu Động lại nói, ngữ khí khoa trương, "A... anh Giai, bàn anh có cái hộp giày này, sáng sớm em tới đã thấy, cũng không biết ai đưa."
Dung Giai lười nhác liếc mắt một cái, anh không kiên nhẫn lấy tới, hộp giày là màu đen, bên trên là logo quen thuộc.
Dung Giai nhếch môi, AJ?
Trên thực tế, đây không phải lần đầu tiên anh nhận được mấy quà tặng như thế này, lớn lên khuôn mặt đẹp trai, trong nhà còn có tiền, rất dễ thu hút mấy nữ sinh, thư tình và chocolate không cần phải nói, quà là giày hàng hiệu cũng không phải không có.
Cách xử lý của anh cũng rất đơn giản, chính là ném luôn vào thùng rác xem cũng không muốn, vừa mở ra một cái, Thiệu Động thổn thức không thôi, oán giận anh vũ nhục tâm tư thiếu nữ hoài xuân!
Cuối cùng, anh dứt khoát ném hết đồ được tặng cho anh em bên người, thường xuyên như vậy, đồ nữ sinh tặng ngày một ít đi.
Nhưng cũng không phải là không có, như hôm nay chẳng hạn.
"Anh Giai, mở ra xem đi." Đôi mắt Thiệu Động nhìn chằm chằm hộp giày.
Dung Giai nhướn mày, thầm nghĩ chắc tên nhóc này thích rồi, dù sao anh cũng không cần, vứt thùng rác Thiệu Động lại lải nhải, dứt khoát cho cậu ta cũng được.
Anh không chút để ý mở hộp giày, liếc mắt nhìn một cái là nhận ra kiểu dáng, nhưng trước đến nay anh không thích màu sắc như vậy, không đến hai giây lại đóng hộp đưa cho Thiệu Động đang chờ mong, "Cho cậu."
"Ai da trời ạ, sao em có thể không biết xấu hổ như vậy." Thiệu Động vừa nói vừa ngượng ngùng nhận lấy ôm chặt vào lòng, "Cảm ơn anh Giai."
Dung Giai nằm lên bàn, cũng không buồn ngủ, trong phòng mọi người đang đọc sách, âm thanh cũng không nhỏ làm anh không ngủ được, vậy làm ván game đi. Dung Giai đưa tay vào túi lấy điện thoại, lúc này mới phát hiện điện thoại vẫn đang tắt.
Hừ, thật phiền phức. Dung Giai nhắm mắt khởi động lại máy, tâm tư vẫn còn trong giấc mộng tối qua.
Trong mộng, thiếu nữ mở to mắt gọi tên anh mang theo ý vị quyến rũ, giọng nói mê người như chảy mật, dụ hoặc khiến anh không khống chế nổi sức lực, cô nhỏ nhắn như vậy, cũng không biết sau này có chịu nổi không, vậy về sau lúc trên giường, anh sẽ cố gắng ôn nhu... thỉnh thoảng lắm mới "làm" cô phát khóc.
Sau khi khởi động mát xong, trên màn hình là ảnh một thiếu nữ tóc dài xoã trên vai, mặt mày tinh xảo như hoạ ôm đoá hoa, bộ váy vô cùng tươi mát. Ngón tay Dung Giai dừng một chút trên màn hình, trong lòng thầm mắng một tiếng, đồ lừa đảo, cũng không biết cái người mặc váy ngắn uống rượu hút thuốc vui vẻ trong hộp đêm kia là ai nữa. Đầu ngón tay cọ cọ trên khuôn mặt thiếu nữ, giống như thứ chạm vào không phải màn hình lạnh như băng mà là da thịt non mềm ấm áp của thiếu nữ.
Thôi, vẫn là lên Wechat một chút, xem cô có đăng gì không, biết đâu có thể lưu trộm thêm vài bức ảnh.
Dung Giai híp mắtc, vừa vào đã thấy hiện tin nhắn đến từ "tiểu bảo bối" chưa đọc.