Ông Đây Muốn Hôn Chết Em

Chương 17




Edit by Táoo ~

———————————

Lúc Dung Giai quay về lớp, tiết học sớm đã sắp kết thúc.

Khuôn mặt anh âm trầm quay về chỗ ngồi, không nói một lời nào cũng không có động tác khác. Thiệu Động lén lút nhìn anh, đè thấp âm thanh hỏi, "Anh Giai, anh vừa mới làm gì vậy?"

Dung Giai nheo mắt không để ý tới câu hỏi của cậu ta mà hỏi một vấn đề khác, "Cậu biết Lý Tư Vũ là ai không?"

"Biết chứ, lớp bảy tầng trên đó, cũng khá xinh đẹp, không phải người ta còn tỏ tình với cậu sao?" Thiệu Động nghe vậy đáp.

"Tỏ tình nhiều như vậy, chẳng lẽ tôi phải nhớ hết sao?!" Dung Giai không kiên nhẫn, "Cậu ta trông thế nào?"

"A, cậu từ từ." Thiệu Động lấy điện thoại trong túi ra mở ảnh đưa cho Dung Giai, "Cậu nhìn xem, nhưng mà người thật cũng không đẹp như trên ảnh, ảnh đăng lên cũng đã qua chỉnh sửa rồi."

Thế này mà đẹp? Càng nhìn lông mày Dung Giai nhíu càng sâu, nữ sinh trong ảnh có đôi mắt to doạ người, cằm thì dài vô cùng mất tự nhiên.

Từ từ, ngón tay Dung Giai dừng lại ở một bức ảnh chụp, phóng to lên.

Trong ảnh, nữ sinh cười dựa vào lồng ngực một nam sinh không thấy rõ khuôn mặt, bức ảnh đăng cũng không có dòng chữ nào hết chỉ có một icon hình trái tim đỏ, không giải thích tỉ mỉ càng để lộ ra cảm giác xấu hổ ái muội.

Sắc mặt Dung Giai ngày càng đen, nam sinh trong ảnh chính là anh. Tai phải của anh thường đeo một chiếc khuyên tai, cả Nhất Trung hầu như ai cũng biết. Trách không được cô nói anh có bạn gái, thì ra dưới tình huống anh không biết còn có một bức ảnh chụp như vậy.

Dung Giai nhìn bức ảnh này hồi lâu cuối cùng cũng nhớ ra, thời gian trước anh đi ăn sinh nhật bạn, một đám người ồn ào kéo tới KTV chơi, lúc anh tới còn có mấy nữ sinh xa lạ, anh đưa quà cho bạn rồi ngồi xuống một bên chơi trò chơi, một lát sau bên cạnh đột nhiên lõm xuống, một nữ sinh ngồi bên cạnh, anh cũng không có thói quen ngồi gần con gái, nhưng chỉ nhíu mày cũng không nói gì. Mà nữ sinh kia vẫn luôn không ngừng nói chuyện với anh, mặc dù anh không đáp cũng không ngăn nổi sự nhiệt tình của cô ta, anh thấy vô cùng phiền phức, ngồi một lát rồi đi.

Góc độ của bức ảnh đúng là rất tốt, nhưng Dung Giai biết, nữ sinh này căn bản còn chưa đụng tới mình.

"Có thuốc lá không?" Anh bực bội nhắn mắt, ném điện thoại qua cho Thiệu Động, giọng nói giống như đang nén giận.

Thiệu Động thấy sắc mặt của anh cũng không dám nhiều lời, luống cuống cầm điện thoại tìm nửa ngày run run đưa cho anh nửa bao thuốc, nuốt nước miếng đưa vào tay anh.

Dung Giai nhận hộp thuốc, lấy điện thoại mình ra gửi một tin nhắn sau đó ra cửa.



Anh dựa vào một gốc hương chương, lấy zippo từ trong túi quần ra đốt một điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi thở ra một làn khói.

Bên cạnh còn có vài tốp học sinh đang đọc sách, ngửi thấy mùi thuốc lá bất mãn ngẩng đầu, vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú vội vàng thu hồi tầm mắt, cùng bạn bè đứng dậy đổi vị trí, cách xa vị sát thần này càng xa càng tốt.

Hút được một nửa, điện thoại trong túi quần anh rung lên, Dung Giai dập tắt điếu thuốc, lấy điện thoại ra nhìn tin nhắn lại cất vào túi, nhấc chân đi lên tầng hai. Lớp bảy phải không, được thôi.

Trong phòng học lớp bảy, không ít học sinh đang ngồi hỏi nhau bài tập.

Có bốn năm nữ sinh ngồi vây quanh nhau, một nữ sinh ngồi ở giữa, tâm tình như đang rất tốt.

"Ai, Tư Vũ, Dung Giai thật sự... rất lợi hại sao?" Nữ sinh ngồi bên phải nháy mắt với cô ta.

"Ai da, cậu thật là." Lý Tư Vũ cúi đầu, dáng vẻ thẹn thùng.

"Ồ~" Mấy nữ sinh ngồi quanh nhỏ giọng cười, sâu trong đôi mắt là vẻ ghen ghét không cam lòng đều che giấu rất tốt.

"Nhìn kìa! Dung Giai!" Nữ sinh bên trái cô ta hô lên, giọng nói run rẩy.

"Ai cơ? Thật sao, Tư Vũ, tới tìm cậu à" Một nữ sinh đeo kính đen nhìn về phía cửa, thấy rõ đó thật là Dung Giai.

Khuôn mặt anh không chút biểu tình đi vào trong nhìn một vòng, nhíu mày không biết nói với một bạn học gần cửa câu gì, bạn học kia lập tức đứng dậy chạy tới hướng Lý Tư Vũ.

Dung Giai?! Tâm tình Lý Tư Vũ thấp thỏm, sao anh lại tới đây? Không phải tới tìm cô đấy chứ? Cô giương mắt nhìn bạn học kia bước tới gần, cuối cùng dừng bên người cô, nói với cô một câu, "Dung Giai tìm cậu."

Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, âm thanh xung quanh như ngừng lại, trong phòng lặng ngắt như tờ, tầm mắt mọi người đều dừng lại trên mặt cô. Lý Tư Vũ khẽ cắn môi, miễn cưỡng cười gật đầu với bạn học rồi đứng lên.

Đi tới cửa, ngày càng gần với khuôn mặt tuấn mỹ kia, trong dư quang cô như thấy được ánh mắt đố kỵ của mấy nữ sinh trong lớp, vô cùng chờ mong.

Nói không chừng, anh đột nhiên phát hiện cô rất tốt, muốn tỏ tình với cô thì sao?

Cuối cùng, khoảng cách giữa hai người thu hẹp, Dung Giai nhìn lướt qua khuôn mặt cô ta rồi xoay người ra khỏi phòng học, Lý Tư Vũ ngẩn người đi theo.

"Lý Tư Vũ?" Dung Giai đứng ở lan can tầng hai nhìn chằm chằm cô ta.

"Ừm." Lý Tư Vũ cúi đầu thẹn thùng không dám nhìn thẳng anh.



Dung Giai nhếch miệng, lui về phía sau dựa vào lan can, tư thế ung dung, phong lưu không nói nên lời.

Anh hơi mở miệng, mỗi chữ nói ra như một lưỡi dao sắc bén, "Bố cô tên Lý Thắng Quân, là một viên chức nhỏ, mẹ là Triệu Tú Liên, bà chủ gia đình, còn có hai em gái một em trai, cả nhà đều dựa vào chút tiền của bố mà sống, phải không?"

Cả người Lý Tư Vũ run lên, kinh hoàng ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch.

Dung Giai nhìn sắc mặt cô ta, biết tin tức có được đều đúng, lúc này mới cảm thấy ấm ức trong lòng sáng giờ tan biến.

Sau lưng thiếu niên là bầu trời xanh thẳm, khuôn mặt anh lại đẹp như vậy, áo trắng quần đen, giống như một thiên sứ.

Nhưng mà, Lý Tư Vũ lại cảm thấy cả người lạnh như băng, bây giờ cô ta mới thấy vô cùng sợ hãi, hối hận vì hành động của mình, ý thức được bản thân đã chọc phải ai, đã phạm vào sai lầm ngu xuẩn đến mức nào.

Đó chính là Dung Giai!

Anh không phải thiên sứ, anh là ác ma!

"Nếu bố cô biết vì cô mà bị đuổi việc, cô sẽ bị sao đây nhỉ?" Giọng nói Dung Giai không lớn lại lộ ra ác ý rõ ràng, "Dù sao ông ta vẫn luôn cảm thấy cô và hai đứa em gái kia quá chướng mắt, phải không?"

Lý Tư Vũ đã run rẩy không nói nên lời.

"Muốn tôi buông tha?" Dung Giai khẽ cười một tiếng, giống như trò đùa dai sắp thành công.

Lý Tư Vũ điên cuồng gật đầu, nước mắt theo động tác kịch liệt trào ra.

Dung Giai chán ghét lùi về sau, sợ chất lỏng ghê tởm này dính lên người mình. Sau khi xác định đã đủ xa, anh mới chậm rãi mở miệng, "Đầu tiên, xoá bức ảnh trong vòng bạn bè đi, sau đó..." Anh ngừng một chút, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén nhìn thẳng cô ta, giống như muốn đẩy ngã cô ta xuống đấy, "Khối 11 có mười lớp, cô vào từng lớp một, viết lên bảng đen rõ ràng cô Lý Tư Vũ và Dung Giai không có nửa điểm quan hệ, ảnh là cô chụp lén, tin đồn là cô tung, một chữ cũng không được thiếu, trước khi hết tiết phải xong, rõ chưa?"

Lý Tư Vũ cứng người, hành vi như vậy, không thể nghi ngờ còn làm cô khó chịu hơn là giết cô.

"Còn 20 phút nữa hết tiết tự học rồi." Dung Giai mở điện thoại nhìn thời gian, không kiên nhẫn nhắc nhở.

Lý Tư Vũ không dám do dự, hung hăng lai nước mắt chạy xuống dưới lầu.

"Chờ đã." Dung Giai đột nhiên gọi lại, "Haizz, cô đừng xoay người, nghe tôi nói là được, nhìn khuôn mặt xấu xí đó thôi là đã thấy phiền." Tầm mắt anh chuyển ra ngoài lan can, nhìn lên đám mây mềm mại trên bầu trời xanh thẳm, trong giọng nói có chút ôn nhu, "Thêm một câu, Dung Giai bây giờ đang độc thân."