Ông Chủ

Chương 4




Sáng Sớm Hứa Đại Hưng đã nhìn thấy Cát Mẫn Nhi đang chuẩn bị đồ ăn sáng.

hôm nay là chủ nhật anh ở nhà nên người làm cũng không phải đến.

Cô mặc chiếc váy ngắn màu đen, ôm sát người, hình như sở thích của Hứa Đại Hưng là thích người phụ nữ của anh mặc những bộ quần áo khoe body, không được sặc sỡ. Vì trong những bộ quần áo đã được anh mua sẵn trong tủ điều na ná giống nhau, màu sắc đơn điệu.

Tóc được búi cao, trên người đeo thêm một chiếc tạp dề mà trong cô cũng rất quyến rũ.

Nếu như không có Cát Mẫn Nhi thì Hứa Đại Hưng đã đi đánh golf, hoặc đi gặp bạn bè của anh ta. Chứ không phải ở nhà một cách nhàm chán như vậy, nhưng có cô thì khác đã khác rồi.

Anh ngồi ở bàn ăn chăm chú bấm điện thoại, mà không thèm để ý đến Cát Mẫn Nhi. Chuyện tối qua anh chưa có bỏ qua cho cô đâu, Hứa Đại Hưng càng nghĩ càng tức, chưa bao giờ anh gặp phải trường hợp như tối qua, đã ăn được phân nữa thì phải dừng lại, Cát Mẫn Nhi rất biết trêu đùa anh.

Nhưng cũng không hiểu tại sao, anh lại đặc ân cho người con gái đó nhiều như vậy. Lần đầu nhìn thấy đã muốn có được cô ấy, có thể nói là ham muốn để được có, để sở hữu.

Nhìn chung Cát Mẫn Nhi cũng không có gì khác với những cô gái trước đây anh từng gặp, nhưng ở cô có một điều gì đó rất đặc biệt.

Cát Mẫn Nhi cẩn trọng đặt đồ ăn sáng xuống trước mặt anh, chỉ là bánh mì kẹp thịt nhưng được cô bày trí một cách bắt mắt. Hứa Đại Hưng bắt đầu nhìn cô bằng một ánh nhìn khác.

“ Cô không dùng sao?”Hứa Đại Hưng buộc miệng hỏi một câu.

“ Tôi sẽ ăn sau” Cát Mẫn Nhi quay mặt lại nhìn anh.

“ Ăn cùng đi!” Hứa Đại Hưng nói như ra lệnh.

Lúc ở bên cạnh anh Cát Mẫn Nhi đều cảm thấy ngột ngạt và căng thẳng. Lúc nào cũng đề phòng anh, sợ sệt anh… không biết tại sao nhưng cô cảm thấy đôi mắt của Hứa Đại Hưng rất lạnh lẽo, cả người luôn mang một luồng sát khí chết chóc.

Ngồi đối diện với anh, nhưng vẻ mặt của Cát Mẫn Nhi không giấu nổi sự mệt mỏi, cô đã khóc rất nhiều vào tối qua, thức trắng cả một đêm. Hứa Đại Hưng như nhìn thấy được sự tiều tụy và sự buồn bã của cô, anh ta cũng có chút không vui. Ăn cơm nhà anh, ngủ ở phòng anh, mặc đồ anh mua nhưng tâm trí lại đặt ở một người đàn ông khác. Cát Mẫn Nhi đã quá đáng rồi.

Nghĩ đến đây Hứa Đại Hưng không ăn nổi nữa, bỏ chiếc bánh mì ở trên tay xuống.

“ Cô đừng bày bộ mặt đau khổ đó ra trước mặt tôi !” Hứa Đại Hưng bực dọc.

Cát Mẫn Nhi ngước nhìn anh với ánh mắt long lanh pha lẫn một chút ngây thơ.

Cô gật đầu “ tôi xin lỗi!” Cô đáp nhỏ, đủ để hai người nghe thấy.

Nhìn cô như vậy, Hứa Đại Hưng nghĩ bản thân không nên bực dọc với cô, ánh mắt Cát Mẫn Nhi rất biết thao túng.

Hứa Đại Hưng đứng lên bỏ ra ngoài, hình như là Hứa Đại Hưng đang cảm thấy bị dằn vặt vì đã làm tổn thương cô.

Hứa Đại Hưng đã rời khỏi nhà cả một ngày mà không biết anh đi đâu.

Nghe người hầu nói.

Hứa Đại Hưng chưa kết hôn.

Điều này lcô cảm thấy nhẹ nhõm, cô không muốn bản thân đi vào vết xe đổ của mẹ mình. Không muốn sự xuất hiện của mình lại làm một ai phải tổn thương hay đau khổ, giống như mẹ lớn của cô.

Cát Mẫn Nhi nghĩ nếu cô là mẹ lớn của mình, thì cô cũng không thể chấp nhận khi phải nuôi đứa con của chồng mình và tình nhân của anh ta. Bà ta và cô đều là những người đáng thương!

Còn ông ta mới chính người mà cô phải hận suốt cuộc đời, bán cô chỉ vì muốn cứu chính mình, mà không cần biết cô sống thế nào. Cũng may là Hứa Đại Hưng cũng không quá xấu xa.

Hứa Đại Hưng cả một đêm không về, Cát Mẫn Nhi bắt đầu chú ý đến điều này. Cô chờ đợi anh đến ngủ gục trên ghế sofa ở phòng khách. Đến khi dì Kata đến làm việc thì mới đánh thức cô dậy.



Cát Mẫn Nhi cảm thấy vì mình mà khiến cho Hứa Đại Hưng không muốn về nhà. Nguyên nhân là tại cô hết.

Các Mẫn Nhi tự dằn vặt. Cô cũng đoán được người như Hứa Đại Hưng sẽ đi đâu và làm cái gì mà không về nhà. Cát Mẫn Nhi không thể nào mà không suy nghĩ đến chuyện này.

Cát Mẫn Nhi ngồi vô hồn nhìn ra ngoài, tiếng bước chân như kéo cô về với thực tại. Cô quay mặt lại thì nhìn thấy một người phụ nữ khoảng tầm ba mươi mấy tuổi đang đi về hướng cô.

Người phụ nữ có mái tóc ngắn trong rất cá tính, son môi màu đỏ rượu được tô đậm, trên người mặc một bộ blazer màu đen.

Không phải để Cát Mẫn Nhi thắc mắc mà cô ấy giới thiệu luôn.

“ Tôi là bạn của Hứa Đại Hưng, tên tôi là Trần Giang Thanh !”

Trần Giang Thanh không những là một người bạn, mà là một người chị thân thiết với Hứa Đại Hưng. Hai người họ rất thân, tình cảm cũng rất tốt.

“ Chào chị, tôi là Cát Mẫn Nhi!” Mẫn Nhi lịch sự đáp.

“ Hứa Đại Hưng đã đi công tác nước ngoài rồi, có nhờ tôi nhắn lại với cô!” Trần Giang Thanh không thèm nhìn Cát Mẫn Nhi lấy một cái.

“ Khi nào thì anh ấy về ạ!” Cát Mẫn Nhi vội vàng hỏi, cô cũng không hiểu sao lại hỏi câu này.

“ Không biết!” Trần Giang Thanh trả lời cách hời hợt.

Lúc này cô ta mới nhìn đến Cát Mẫn Nhi một lượt từ đầu đến chân. Vẻ mặt có chút chán ghét.

“ Trông cô như vậy mà Hứa Đại Hưng vẫn si mê, mắt cậu ta đúng là có vấn đề!” Trần Giang Thanh thẳng thắn chê bai Cát Mẫn Nhi. “ Nhan sắc cũng có một chút, thân hình cũng ở mức tạm được, còn cách ăn mặc thì có chút quê mùa, cổ hữu đây không phải gu cậu ta!” Trần Giang Thanh nói như hiểu rất rõ về Hứa Đại Hưng.

Những lời Trần Giang Thanh nói khiến cho Cát Mẫn Nhi phải cuối đầu nhìn lại mình.

“Cậu ta chỉ toàn thích những cô gái ăn mặc nóng bỏng, gợi cảm. Xung quanh cậu ta cũng không thiếu gì sao lại chọn cô!” Trần Giang Thanh vẫn không chịu dừng lại mà tiếp tục chê bai Cát Mẫn Nhi.

Cát Mẫn Nhi cũng không biết từ đâu lại rớt xuống một bà cô già, lại ăn nói không có chừng mực lại rất vô duyên ở đây nữa.

Nhưng cô cũng chỉ im lặng không nói gì cả.

“ Nếu như muốn giữ được con ngựa hoang đó ở bên cạnh mình lâu một chút, cô phải biết cách ăn mặc, biết làm tình, và phải làm thoả mãn cậu ta” Trần Giang Thanh nói chuyện một cách tự nhiên, mà không có hề thấy ngại ngùng gì.

Nhưng thật ra cô ta đang muốn giúp Cát Mẫn Nhi. Cát Mẫn Nhi chưa bao giờ rơi vào tình huống này cũng không biết phải nói gì với chị ta.

Thấy Cát Mẫn Nhi đứng im như một pho tượng, khiến Trần Giang Thanh cảm thấy chướng mắt.

“ tôi sẽ ở lại đây mấy ngày để dạy cô mấy thứ đó vì nể tình Hứa Đại Hưng giúp đỡ tôi rất nhiều lần.”

Trần Giang Thanh đúng là một người phụ nữ nhang ngược, Cát Mẫn Nhi từ khi sinh ra cho đến khi hai mươi mấy tuổi đầu chưa từng gặp loại người như cô ta. Cô chưa hề lên tiếng nhờ cô ta giúp đỡ.

“Cô đi tắm đi, rồi xuống ăn cơm, gầy chơ xương như vậy đàn ông nào mà thích cô chứ!” Cát Mẫn Nhi đánh bó tay với Trần Giang Thanh rồi cô bỏ về phòng.

Cát Mẫn Nhi lên đến phòng tức không thở nổi, cô ta là ai mà lại chê bai cô thậm tệ như vậy. Cô ta mới đến chưa được một tiếng đồng hồ, cô đã cảm thấy không chịu nổi, vậy mà còn ở đây mấy ngày nữa.

Trời chưa sáng cô đã bị Trần Giang Thanh đập của inh ỏi. Vừa ra mở cửa giọng của cô ta đã oai oải vào tai cô.

“ Thức dậy để tập thể dục giữ gìn dáng vóc thì cô mới có thể dữ được người đàn ông của mình!” Cát Mẫn Nhi đã cảm thấy mệt mỏi với người phụ nữ này rồi, ai nói là cô muốn giữ anh ta chứ. Cô còn đang mong anh ta bỏ cô sớm đi ấy chứ, trả lại tự do cho cô.



Cuối cùng Cát Mẫn Nhi vẫn phải đi chạy bộ Trần Giang Thanh, vì cái miệng của bà cô đó ông như một cái loa phát thanh.

Cô ta còn dẫn cô đi mua sắm quần áo, toàn là những bộ quần áo hở hang, khoe da khoe thịt một cách lộ liễu, còn nói là Hứa Đại Hưng thích như vậy.

Nhưng tiếp xúc với Trần Giang Thanh cô phát hiện ra cô ấy không phải là một người xấu, chị ấy là một người chân thật, biết quan tâm và lo lắng cho người khác.

Cát Mẫn Nhi bắt đầu cởi mở hơn, nói chuyện cũng có phần thoải mái hơn.

Hai người ngồi ở phòng khách, vừa xem tivi vừa nói chuyện.

“ Cô có thích Hứa Đại Hưng không?” Trần Giang Thanh thẳng thắn hỏi Cát Mẫn Nhi.

Cát Mẫn Nhi nhận được câu hỏi có chút ngạc nhiên vì không nghĩ chị ấy lại hỏi cô câu này. Im lặng một lúc rồi Cát Mẫn Nhi mới lên tiếng.

“ Hứa Đại Hưng là người đầu tiên biết được thân phận của tôi nhức không coi thường tôi, dù lời nói của anh ấy có chút khó nghe nhưng anh ấy tôn trọng tôi. Ở bên anh ấy tôi cảm thấy rất am tâm, nhưng để nói thích anh ấy thì không hẳn!” Cát Mẫn Nhi bọc bạch.

Trần Giang Thanh im lặng chăm chú lắng nghe.

“ Cuộc đời của cô có thể giao phó cho Hứa Đại Hưng, cậu ấy có thể bảo vệ và che chở cho cô. Chúng ta sẽ không nói trước được những chuyện ở tương lai, nhưng hiện tại tôi nhìn thấy được điều gì đó cậu ta dành cho cô!” Trần Giang Thanh cho Cát Mẫn Nhi lời khuyên.

“Đúng là Hứa Đại Hưng rất đào hoa, cậu ta cũng thay bồ như thay áo, tôi cũng chưa thấy cậu ta thật lòng với một người con gái nào. Nhưng đối với cô thì khác, nên là cô đừng bỏ qua cơ hội này, có khi cô sẽ là người phu nữ đi đến cuối cùng của cuộc đời cậu ta”

“ Sao chị lại chắc như vậy!” Cát Mẫn Nhi liền hỏi ngay.

“ Vì ngoài cô ra chưa có ai làm phiền não đến cậu ta. Đi công tác vẫn phải kêu tôi qua đây để bầu bạn với cô!” Trần Giang Thanh giải thích.

“ Cũng thấy thương cô, nên tôi mới nói mấy lời thật lòng này! Ngoài kia thật ra có hàng vạn người phụ nữ đang muốn được Hứa Đại Hưng để mắt đến!”

Cát Mẫn Nhi ngồi trầm ngâm, những lời của Trần Giang Thanh thật sự rất biết thao túng tâm lý người khác.

Cả buổi tối Cát Mẫn Nhi đã suy nghĩ về chuyện này, lúc ngồi ăn sáng với Trần Giang Thanh cô mới mạo muội hỏi một câu.

“ Bây giờ tôi phải làm sao?”

Trần Giang Thanh biết những lời nói tối qua, đã khai sáng đầu óc Cát Mẫn Nhi rồi. Chị ấy mỉm cười một cách hài lòng.

“ Nhất kỹ năng nhì chiều chuộng” Trần Giang Thanh nói một cách ẩn ý. Khiến cho Cát Mẫn Nhi đơ người ra.

“Là thế nào ạ!” Cát Mẫn Nhi ngây thơ hỏi.

“Hãy học tốt những kỹ năng ở trên giường, hãy chiều chuộng những gì cậu ta thích” Những lời nói của Trần Giang Thanh khiến cho Cát Mẫn Nhi cảm thấy xấu hổ.

“Tôi chưa làm chuyện đó bao giờ, cũng không biết những chuyện mà cô nói!” Cát Mẫn Nhi ngại ngùng nói.

Nghe được những lời của Cát Mẫn Nhi, Trần Giang Thanh cưới phá lên, chị tay về hướng cô.

“Một cô gái hai mươi mấy tuổi nhưng vẫn chưa nếm trải chuyện đó, cô đáng được đi bảo tồn đó Cát Mẫn Nhi! Số Hứa Đại Hưng đúng là may mắn! Nhưng cô thì đúng xui xẻo khi gặp được con ngựa hoang đó!” Trần Giang Thanh nói trong giọng cười cợt, làm Cát Mẫn Nhi xị mặt.

Cười một lúc thì Trần Giang Thanh mới chịu thôi, mà tập trung vào câu chuyện.

“ Nhưng may cho cô là đã gặp được tôi, nhưng sau này thì nhớ chiếu cố tôi đấy!” Chị ấy nói trong vẻ mặt đầy tự tin.

Trần Giang Thanh ra sức chỉ dạy Cát Mẫn Nhi những kinh nghiệm dầy dặn mà bản thân đã đút kết được. Chị ấy cũng là một bậc thầy trong chuyện giường chiếu, Cát Mẫn Nhi không ngờ là chuyện đó lại phong phú và nhiều màu sắc đến vậy, nếu như không có Trần Giang Thanh truyền đạt cho cô những điều đó, thì cả đời này cô cũng thể nghĩ là mình có thể tự làm được những chuyện như vậy.