Đang ngồi ăn sáng cùng bố mẹ thì, bà Trương Mẫn Tiên bỗng dừng đủa nhìn Phạm Giai Kỳ, như muốn nói gì đó.
“ Kỳ Kỳ!” Nghe tiếng gọi Phạm Giai Kỳ nhìn về phía của bà, đôi mắt như chờ đợi.
“ Dạ mẹ!” Cô đáp một cách rất ngoan ngoãn.
“ Cậu Nhật Khôi con trai của bạn mẹ, cậu ấy cũng vừa đến đây du lịch tối nay con giúp mẹ đi ăn cùng cậu ấy nhé!”
Phạm Giai Kỳ như dần hiểu ý của mẹ cô, đây không phải là một buổi ăn cơm thông thường.
“ Mẹ, không phải chứ! Tối nay con bận rồi!”
Phạm Giai Kỳ tránh né, không muốn đi ăn buổi cơm tối này. Mẹ cô đang có ý định tống cô đi đây mà.
Bà Trương Mẫn Tiên quay sang nhìn ông Phạm Giai Thành, mặt buồn bã.
“ Ông coi bây giờ nó lớn rồi, nó đâu còn xem lời nói của người mẹ này ra gì nữa!” Bà giận dỗi nói những lời trách móc. Bà nói như vậy như muốn ông Thành nói giúp mình một tiếng.
“Kỳ Kỳ, hay là con giúp mẹ đi ăn bữa cơm tối nay, dù sao đây cũng là con trai của bạn mẹ con, con không đi mẹ chắc khó xử lắm!” Ông Phạm Giai Thành như hiểu ý bà liền nói với Phạm Giai Kỳ những câu mà khiến cô không thể từ chối được nữa.
“ Thôi được rồi tối nay con sẽ đi, nhưng sau này mẹ muốn hẹn phải hỏi trước con đấy!” Phạm Giai Kỳ cụp đôi mắt to của mình xuống, như không chấp thuận lắm.
Bà Mẫn Tiên nhìn ông Thành nở nụ cười mừng rỡ, khó khăn lắm bà và bạn bà mới sắp xếp được cuộc hẹn này cho hai đứa con của mình.
Tối nay Phạm Giai Kỳ mặc một chiếc váy màu đen dài thước tha ôm sát cơ thể, tóc búi cao vô cùng sang trọng, khuôn mặt được trang điểm một cách tỉ mỉ, màu son đỏ rượu khiến cô càng thêm quý phái và xinh đẹp. Tất cả những thứ này là theo yêu cầu của mẹ cô, chứ thật ra cô thấy bản thân mình không phù hợp.
Phạm Giai Kỳ đi rồi nhưng mẹ của cô ở nhà đứng ngồi không yên, cứ đi tới đi lui khiến ông Phạm Giai Thành chóng hết cả mặt.
“ Em lo quá anh ạ, không biết con bé có ngoan ngoãn không nữa!”
Ông Thành bỏ tờ báo trên tay xuống, nhìn bà lắc đầu.
“ Em lo xa quá rồi, Kỳ Kỳ nhà ta lớn rồi, con bé lại rất hiểu chuyện!” Ông Thành nói những lời này cho bà an tâm, chứ thật ra ông cũng đang lo lắng con gái ông không biết có làm cậu kia sợ khiếp vía, rồi chạy mất không.
Phạm Giai Kỳ tuy rất lanh lợi nhưng cũng hay pha trò chọc phá người khác, còn rất cá tính nữa nên phụ huynh nhà cô lo lắng cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhưng không ai ngờ đến buổi hẹn lại hẹn đúng ngay nhà hàng của Hứa Đại Hưng, nhà hàng nay phải đặt trước một tuần mới có chỗ. Nhà hàng được thiết kế hiện đại, không khí yên tĩnh dễ chịu, món ăn được phụ vụ mở, có thể nhìn thấy đầu bếp chế biến tại quầy.
Phạm Giai Kỳ bước vào thì thấy một người đàn ông mặc vest đen, lịch lãm ngồi chờ với một bó hoa hồng đỏ đặt cạnh cô.
Thấy cô anh quẩy tay đứng dậy, cô mỉm cười đáp lại anh một cách lịch sự. Cô bước gần đến, Nhật Khôi liền cầm lấy bó hoa đưa cho cô.
“ Em là Giai Kỳ đúng không? Rất vui được gặp em!” Nhật Khôi chu đáo nói.
Phạm Giai Kỳ ngại ngùng nhận lấy bó hoa.
“ Cảm ơn anh vì bó hoa, rất vui được biết anh !” Cô không quen với những không khi thế nào, vừa khóc được tự nhiên vừa thấy ngại ngùng.
Nhật Khôi ân cần đến mức kéo ghế giúp cô, nhìn thấy cô ngồi yên vị thì mới đi đến chỗ của mình ngồi xuống.
“ Anh chờ em có lâu không?” Phạm Giai Kỳ nho nhã nói, bản thân thầm ngưỡng mộ chính mình sao lại diễn được nét hiền thục, e lệ một cách xuất sắc như vậy.
Nhật Khôi bị thu hút bởi nét đẹp ngọt ngào, đáng yêu này của Giai Kỳ. Nhưng anh không biết cô bé này lại tinh nghịch, ma quái đến thế nào.
Hai người có vẻ nói chuyện rất hợp nhau.
Cho đến khi tiếng nói của anh ta vang lên.
“ Thật ra cô ta rất thích uống rượu, thường đi quán bar, lại thích đàn ông đẹp trai, tối hôm qua còn trèo lên giường tôi chỉ vì thấy tôi có nhiều tiền!” Phạm Giai Kỳ quay sang thì nhìn thấy Hứa Đại Hưng đứng hiên ngang bêu xấu cô bằng lời nói sắc bén như dao. Chưa kịp nói thì bị anh ta áp đảo bằng những lời nói của anh ấy.
“ Nhật Khôi cậu đừng để vẻ ngoài của cô ta đánh lừa, không biết ngoài cậu ra cô ta đã lừa không biết bao nhiêu người như cậu rồi đấy!”
Không ngờ Nhật Khôi lại là người quen biết với Hứa Đại Hưng, Thành phố Đông Nghi này từ khi nào do anh ta làm chủ vậy. Đi đâu cũng gặp anh, đi đâu cũng là người quen của anh ta.
Nhật Khôi nghe xong những lời đó chỉ biết trố mắt ra nhìn Phạm Giai Kỳ, còn cô ấy thì hận không thể giết chết Hứa Đại Hưng tại đây. Dù sao đây cũng là con trai của bạn mẹ cô, anh ta về mà nói lại với mẹ của cậu ấy bằng những lời này, mẹ cô mà biết được bà ấy sẽ giết chết cô mắt.
“ Cậu thấy tôi nói đúng đến mức mà cô ấy không nói được gì luôn không? Thường ngày cô nói nhiều lắm mà!” Hứa Đại Hưng nhìn cô dở giọng thách thức.
Quá bất ngờ Phạm Giai Kỳ không biết nói như thế nào với Nhật Khôi.
“ Anh đừng nghe những gì anh ta nói, anh ta là một tên điên tình, đầu óc không được tỉnh táo!” Phạm Giai Kỳ ngượng ngùng chối bỏ những lời buộc tội của Hứa Đại Hưng, và đấu tố anh bằng những điểm yếu của anh..
“ Tôi điên sao bằng cô!” Hứa Đại Hưng lúc này như miệng đã được mở ra, không giống những lần trước không nói được gì.
“ Nếu cậu không tin cứ vào những quán bar gần đây, hỏi về cô ta ai cũng biết!” Cũng không ai biết Hứa Đại Hưng trở thành một người nhiều lời như thế này từ bao giờ. Có thể là từ khi gặp Phạm Giai Kỳ cũng nên.
“ Anh…” Phạm Giai Kỳ chỉ tay về phía Hứa Đại Hưng.
Còn Nhật Khôi cũng quá bất ngờ vì những lời nói của Hứa Đại Hưng, khiến cậu ấy không thể chấp nhận một cô gái như Phạm Giai Kỳ nên đã bỏ về trước.
Phạm Giai Kỳ tức điên lên, ôm lấy bó hoa và chạy theo Nhật Khôi, nếu không giải thích rõ ràng thì hôm nay mẹ của cô sẽ kêu án và xử tử cô mất.
“ Anh là tên khốn khiếp!”
Lúc cô rời đi không quên chửi Hứa Đại Hưng một câu.
Hứa Đại Hưng cười đắc ý, vì cuối cùng cũng trả được thù. Nhưng nụ cười vô thức của anh khiến anh có chút suy nghĩ, hình như từ ngày Cát Mẫn Nhi ra đi thì đây mới là nụ cười đầu tiên của anh.
Cuối cùng kết quả cho ra là Phạm Giai Kỳ đang ngồi ở công viên, không dám về nhà và đang thầm chửi rủa Hứa Đại Hưng một cách không thương tiếc. Cô thực sự rất muốn vác vũ khí đi tìm anh ta tính tội, nhưng nghĩ đến đêm hôm đó lại cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng ngoài cách đó ra cô cũng không còn cách nào khác.
Hứa Đại Hưng cũng tan làm, lái xe về thì nhìn thấy Phạm Giai Kỳ đang ngồi một mình ở công viên. Anh dừng xe muốn xuống trêu chọc cô một chút.
Anh đi gần đến, liền cất tiếng nói.
“ Không dám về nhà, một kẻ như cô mà cũng biết sợ sao?”
Nghe được tiếng của anh ta, Phạm Giai Kỳ còn tức tối hơn.
“ Không phải là nhờ phước báo của anh sao?” Phạm Giai Kỳ đứng dậy, liền muốn tuyên chiến với anh.
“ Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi!” Hứa Đại Hưng thản nhiên nói.
“ Tôi mượn anh chắc!” Phạm Giai Kỳ lớn tiếng nói.
“ Tôi chỉ đang giải cứu bạn của tôi thôi!” Hứa Đại Hưng tao nhã ngồi xuống ghê một cách ung dung thư thái.
“ Tôi làm gì bạn của anh chứ? Tôi chỉ ăn với anh ấy một bữa cơm !” Phạm Giai Kỳ tức đến không nói nên lời.
“ Chứ không phải cô muốn hẹn hò với cậu ta sao? Thấy cậu ấy vừa khôi ngô tuấn tú lại có điều kiện!” Hứa Đại Hưng cũng đanh thép đáp lời cô.
“ Vậy thì liên quan gì đến anh, không lẻ anh đang quan tâm đến tôi sao? Sợ tôi hẹn hò với anh ấy!” Phạm Giai Kỳ một lời vạch trần anh, Hứa Đại Hưng bị những lời này như bừng tỉnh.
Có khi nào là vậy không, nên hôm nay mới nhiều lời như vậy.
“ Cô ảo tưởng vừa thôi, tôi chỉ…sợ… bạn tôi…nhìn lầm cô thôi!” Hứa Đại Hưng ấp úng.
Phạm Giai Kỳ nhếch môi, nhìn anh bằng nữa con mắt.
“ Tuy cô giống cô ấy, nhưng cô mãi mãi không bằng cô ấy! Trong lòng tôi chỉ có một mình Mẫn Nhi mà thôi!” Hứa Đại Hưng đôi mắt trùng xuống chừa đầy những ưu tư.
Phạm Giai Kỳ nhìn anh như vậy liền có chút thương cảm.
“ Nhưng tại sao cô ấy lại mất!” Phạm Giai Kỳ tò mò.
“ Cô ấy phá bỏ đứa con của tôi, sau đó mất máu quá nhiều và mất!” Hứa Đại Hưng trầm tư nói ra từng câu khó khăn.
“ Anh yêu cô ấy như vậy, tại sao cô ấy lại phá thai!” Phạm Giai Kỳ tiếp tục thắc mắc.
Hứa Đại Hưng ngước mặt lên trời, như ngăn đi sự yếu đuối trong đôi mắt mình, sợ Phạm Giai Kỳ nhìn thấy sự yếu đuối trên khuôn mặt anh.
“ Tôi cũng không biết tại sao? Sao cô ấy lại làm như vậy?” Hứa Đại Hưng trở nên phẫn uất, bất lực hét lên.
Phạm Giai Kỳ nhìn xung quanh, may là ở đây chỉ có cô và anh. Không người ta lại tưởng cô và anh đang đánh nhau.
“ Chẳng lẻ anh định mang những thắc mắc này cho đến khi chết đi sao? Anh không có nghi ngờ gì về cái chết của cô ấy sao?”
Hứa Đại Hưng bỗng quay sang nhìn Phạm Giai Kỳ, những lời này như thắp lên một tia sáng giúp chiếu rọi con đường tâm tối của anh đang đi.
“ Như ai đó đã ép buộc cô ấy phá thai thì sao?” Phạm Giai Kỳ lầm bầm lời nói này.
Tự dưng Hứa Đại Hưng xâu chuỗi lại sự việc, thì nhớ ra những bức ảnh của Phùng Tuấn Minh với cô, giấy phá thai được gửi. Trong câu chuyện này, có người đứng phía sau. Những năm qua vì phẫn uất mà anh quên mất chi tiết này.
Hứa Đại Hưng nhìn Phạm Giai Kỳ như biết ơn.
“ Cảm ơn cô !” Anh vô cùng cảm kích.
Anh định chạy về, thì lại nhớ ra cô một mình ở đây.
“ Cô không về sao?” Hứa Đại Hưng nhìn cô hỏi.
“ Anh hại tôi đến mức có nhà mà không được về đây!” Phạm Giai Kỳ buồn bã, vẻ mặt bí xị như vừa mới bị phạt.
“ Khuya rồi, về thôi ở đây nguy hiểm!” Hứa Đại Hưng nhìn về hướng xe “ Mẹ cô sẽ rất lo lắng khi giờ này cô không về đấy!” Hứa Đại Hưng nói như một người anh lớn nói với một cô em gái nhỏ chưa hiểu chuyện của mình.
Cát Mẫn Nhi gật đầu, rồi cả hai cùng ra xe.