Ông Chủ, Tới Một Bàn Cá Kho Tàu Nè

Ông Chủ, Tới Một Bàn Cá Kho Tàu Nè - Chương 29: Sớm muộn gì cũng phải gặp gia trưởng





Giữa trưa thứ bảy, Tống Trường Nho vội vội vàng vàng chạy đến bao sương đã được đặt trước tại nhà hàng, ngay khi anh đi đến cạnh cửa liền bất chợt dừng lại. Nên lịch sự gõ cửa hay là cứ trực tiếp đẩy cửa bước vào đây? Tống đại ca ưu sầu hai giây, rồi quyết đoán đẩy cửa vào, hoàn hảo không phải nhìn thấy hình ảnh phi lễ chớ nhìn nào cả.


Ghế lô bên trong vừa khéo có hai người đang ngồi đối diện nhau, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đưa lưng về phía cửa, Tống đại ca chỉ có thể nhìn thấy em trai mình hình như đang thay người đàn ông xa lạ kia xắn tay áo. Thấy Tống Trường Nho vào cửa, Dư Thần vội vã nháy mắt ra hiệu với Khương Hữu. Thần ngủ thong dong đứng lên xoay người, hướng về vị gia trưởng chân chính lần đầu gặp mặt của nhà Cá bày một nụ cười mỉm khéo léo thăm hỏi. Sau đó đi về phía bên Dư Thần mà ngồi, đưa vị trí trống đối diện hai người cho Tống đại ca.


Kỳ thật từ ngày nghe được giọng nói xa lạ của người đàn ông này qua điện thoại của Dư Thần, trong lòng Tống đại ca vẫn luôn băn khoăn. Hơn nữa sau khi Dư Thần nói hai người là bạn qua mạng, lại càng làm anh liên tưởng đến nhiều tình tiết kinh khủng vô danh. Tỷ như lừa tiền, lừa tình vân vân, đương nhiên em trai nhà mình cũng không có tiền để mà lừa, nhưng mà để bị lừa tình thì rất nghiêm trọng nha. Cho nên Tống đại ca từ đó luôn tỏ ý cần phải sớm gặp mặt vị “Bạn qua mạng của em trai” này.


Dư Thần và Khương Hữu bên kia bàn bạc một hồi, Thần ngủ đại khái cũng thông cảm cho lo lắng và băn khoăn của Tống đại ca, thực thản nhiên quyết định thời gian gặp mặt là thứ bảy này. Vì lẽ đó mà có cuộc gặp tam giác giữa ba người lúc này đây.


Sau khi vào bàn ăn, việc đầu tiên Tống đại ca làm là dùng ánh mắt được tôi luyện bao năm trên thương trường quét từ một lượt từ trên xuống người đàn ông đối diện lần đầu nhìn thấy kia. Áo sơ mi trắng đơn giản, kiểu tóc nhẹ nhàng khoan khoái, thân thể thẳng tắp, rất có tinh thần. Chỉ có điều, cộng điểm mạnh mẽ trong mắt Tống đại ca lại chính là ánh mắt kiên định nhàn tản của đối phương, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.


Đánh giá hoàn tất, Tống Trường Nho cuối cùng cũng vươn tay: “Tống Trường Nho, anh kế của Tiểu Thần, xin chào.”


Khương Hữu lịch sự bắt lấy tay anh: “Xin chào, Tôi gọi là Khương Hữu, bạn…… trai của Cá.”


Tống đại ca có lẽ không nghe ra sự khác biệt giữa từ ‘Cá’ và ‘Dư’, chắc mẩm Khương Hữu gọi Tiểu Thần là “Dư”, chỉ cảm thấy dùng họ người yêu làm xưng hô cũng không hề lạnh nhạt, mà còn thực đặc biệt.



Mà lúc này người đang ôm chén nước là Dư Thần cũng sửng sốt vô cùng, hình như nhiệm vụ giúp bọn họ giới thiệu lẫn nhau này hẳn là của mình nhỉ?


Hôm qua Tống đại ca phải tăng ca, thứ bảy vừa rời giường đã đến giờ hẹn, lúc này bụng đói kêu ùng ục, tuy rằng khảo sát người yêu của Tiểu Thần là nhiệm vụ bậc nhất, nhưng vừa ăn vừa tìm hiểu không phải là càng tốt sao. Cho nên ngay sau khi tự giới thiệu xong, Tống Trường Nho lập tức gọi phục vụ đến gọi món.


Trao đổi vài lời, Tống Trường Nho mới biết Khương Hữu và anh cũng gần bằng tuổi, nghĩ nghĩ Khương Hữu còn lớn hơn Dư Thần bốn năm tuổi, một bên cảm thấy có người có thể chiếu cố Tiểu Thần mà an lòng, một bên lại lo lắng hai người tuổi tác cách biệt cùng kinh nghiệm trải đời khác nhau, có thể tạo thành ngăn cách hay hiểu lầm hay không. Xem đi, làm gia trưởng quả nhiên không thể thiếu mấy thứ lo lắng vẩn vơ.


Thực ra Tống đại ca sau khi biết tính hướng em trai mình, cái loại lo lắng rằng sớm muộn cũng phải gả em trai đi vẫn luôn làm anh đau đầu. Bởi vì Dư Thần lớn lên diện mạo thanh tú, chiều cao giữa đám nam sinh không tính là phát triển, Tống đại ca đối với thế giới đồng chí còn chưa hiểu hết, nội tâm một mực mơ hồ cảm giác được em trai mình thuộc dạng bị người dẫn chứ không phải là loại dẫn người, thành ra đối với việc Dư Thần yêu đương luôn định vị trong đầu không phải là “em trai kiếm vợ” mà là “em trai bị người bắt cóc”. Từ đó có thể thấy được Tống đại ca sao có thể không lo lắng đau đầu đây? Mà vị Khương Hữu trước mặt này, với thân cao cùng thể lực của Tiểu Thần không cần hoài nghi, chắc chắn không có chút ưu thế nào, hơn nữa đến cả khí thế đối phương cũng ăn đứt Tiểu Thần.


Tổng đại ca thở dài, bực mình a!


“Anh cả, sao anh không ăn,” Đầu sỏ gây chuyện lại không biết gì về nguyên nhân khiến anh cả nhà mình phải hao tâm tổn trí, vừa thấy Tống đại ca ngừng đũa, chỉ sợ anh có gì bất mãn với Khương Hữu, liền vội vàng ân cần gắp mấy miếng măng Tống đại ca thích nhất đặt vào bát anh, “Món này làm ngon lắm, anh cả mau nếm thử đi.”


Bữa ăn này ngược lại chỉ có Khương Hữu là thong dong nhất, tuy rằng thế có không chút phúc hậu, nhưng Khương Hữu không thể không nói may mà Tống Trường Nho không phải là anh ruột của Dư Thần, cho nên cho dù đối phương có cố ý làm khó dễ anh, thì cũng không thể thật sự khống chế việc anh và Dư Thần yêu nhau.


“Anh còn chưa có bạn gái, em đã chạy trước anh một bước rồi.” Tống Trường Nho lặng lẽ chuyển đề tài, đem ưu sầu của bản thân bí mật hóa thành vô tình cằn nhằn.



Dư Thần cười ngượng nghịu, ngay cả ống tay áo sắp chạm đến đồ ăn cũng không để ý. Khương Hữu nhanh tay đỡ ống tay áo quá dài của Dư Thần lên, cẩn thận xắn lên hai vòng mới tránh được bi kịch dính đầy nước sốt. Trong tâm anh vẫn không hiểu, chính mình rõ ràng căn theo ước lượng vóc người của Cá nhỏ mà rất tự tin, thời điểm ngẫu nhiên nhìn thấy cái áo sơ mi dài tay này liền tâm huyết dâng trào mua luôn, còn cực kỳ hưng phấn gửi đi ngay trong ngày, không nghĩ tới hôm nay nhìn thấy Dư Thần mặc lên người mới biết cái áo hơi lớn. Chỉ sợ là Cá nhỏ gầy hơn cả tưởng tượng của anh. Khương Hữu im lặng nhíu mày.


Cứ ăn dần, ba người đều có hơi lệch khỏi quỹ đạo của chủ đề chính, vốn ai đó định nhân lúc Tống đại ca khảo sát mà nói dăm ca câu tốt đẹp, huống chi đối với người từng trải như Tống đại ca mà nói, kỳ thực để quan sát phẩm hạnh một người, căn cứ lớn nhất cũng không chỉ là ngôn ngữ, mà còn trong cử chỉ đơn giản để lộ ra bản chất con người. Vậy nên về sau đề tài dần dần biến thành thành Tống đại ca lảm nhảm gì đó về thương trường. Khương Hữu không coi là thương nhân, thế nhưng vẫn có thể ung dung ứng phó trôi chảy mấy vấn đề về phương diện làm ăn, bỏ lại Dư Thần một mình vùi đầu ăn cá.


Đang cùng Khương Hữu vui vẻ nói chuyện, Tống đại ca lại dường như nhớ tới chuyện gì, vội vàng thừa dịp chính mình chưa quên dặn dò Dư Thần: “Tiểu Thần, anh xem, nếu hai người định chung sống, cảm thấy quyết tâm rồi, liền sớm ngày gặp mẹ em đi.”


Dư Thần cắn đũa cùm cụp, đau đến chảy nước mắt, chờ bớt đau nhức mới nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Em biết rồi.” Chỉ mong mẹ không cần không tiếp nhận được.


“Tiểu Thần,” Tống đại ca đương nhiên nhận ra Dư Thần suy sụp tinh thần, vội vàng giải thích một câu, “Em yên tâm, dì khẳng định sẽ không làm khó dễ các em. Anh nói thật với em, anh về nhà vài lần, dì đều thử thăm dò anh tình huống của em, sợ em ngại nói với dì, nhờ anh làm anh trai phải quan tâm em nhiều hơn. Dì còn nói nếu anh có quen biết ai đáng tin cậy, thì giới thiệu cho em. Lần trước cho em gặp Nghiêm Mặc, cũng là do anh thấy Nghiêm Mặc không tồi, về phương diện khác cũng là nghĩ tới lời nhắc nhở của dì, cho nên …..” Tống đại ca nói liền một hơi, đến đây mới nhận ra có hơi không đúng, chính mình sao lại nói toạc ra vụ Tiểu Thần xem mắt lần trước thế này?


Sắc mặt của Khương Hữu quả nhiên không được tốt cho lắm, công khai nắm lấy tay Dư Thần: “Cảm ơn anh đã lo lắng, về sau không cần nữa.”


“Đó là, đó là, không phải là do tôi không biết Tiểu Thần đã có đối tượng rồi sao,” Tống Trường Nho cười hòa, một bên ai thán bản thân là nhà vợ sao lại ngược lại bị người tới cửa lấn áp, cưỡi lên cả đầu thế này, “Tiểu Thần, em cũng thực là. Loại chuyện này cũng không chủ động nói cho anh biết, nếu không phải anh vừa lúc gọi điện thoại đến bị Khương Hữu nhấc máy, em còn tính giấu đến bao giờ?”


“Cũng không phải, đêm đó vốn em định nói rồi, nhưng nhìn anh hứng trí bừng bừng, nên ngại phá hoại thôi.” Dư Thần bị anh cả khiển trách khiến cậu thiếu chút cắn phải đũa.


Lần gặp mặt này cũng tính là viên mãn, thời điểm bước ra khỏi ghế lô, Tống Trương Nho cùng Khương Hữu đã bày ra bộ dáng anh hùng tiếc anh hùng. Dư Thần nhẹ nhõm thở một hơi dài. Tống đại ca ra khỏi khách sạn liền đi lấy xe, Khương Hữu vốn muốn trực tiếp đưa Dư Thần đi, sau vẫn là đứng lại chờ chào cậu cả một cái rồi mới đi.


Tống Trường Nho lấy được xe liền bắt gặp Khương Hữu lôi kéo Dư Thần đứng ở ven đường nhìn ngắm xung quanh. Anh quay xe đến gần hỏi: “Các em định đi đâu?”


Khương Hữu quan sát sắc trời, ánh nắng chói chang độc hại chiếu thẳng vào mắt: “Đến ký túc của Cá lấy đồ, chiều đến chỗ tôi.”


Tống đại ca nhận thấy Khương Hữu hình như không lái xe đến, thuận miệng tốt bụng đề nghị: “Cậu ở đâu, tôi đưa các người đi.”


Tiếp đó Khương Hữu mới nhớ ra mình còn một thông tin chưa báo cáo, liền nói: “Cậu cả, tôi ở Nam Kinh.”


Cậu cả lúc này mới thật bị kinh sợ, thật giống như đêm trước mới đàm tốt chuyện gả con gái, nhà thông gia lại chạy đến kêu con rể bỏ trốn. Xét thấy đường lớn không thể đỗ xe lâu, Tống đại ca đành phải để hai người lên xe trước rồi nói.


Hoàn chương 29.