Ông Chủ, Tới Một Bàn Cá Kho Tàu Nè

Ông Chủ, Tới Một Bàn Cá Kho Tàu Nè - Chương 13: Ngụy công là ngụy hình tượng chứ không phải là tác phong





Ngón tay ngập ngừng lướt một vòng trên chín phím bấm của điện thoại, mãi một lúc sau Dư Thần mới bắt đầu chậm rãi đánh chữ: “Thần ngủ, điện thoại mới của anh có chức năng báo thức không? Gần đây không cần gọi sao, người cung cấp hàng hóa đối với hàng ế tỏ vẻ rất sợ hãi L” (Ý của Thần Thần là thần ngủ không cần cậu gọi nữa => cậu bị thất sủng => sợ hãi ~~)


“Thật là CV nào đó đi?” Tiếu Dĩ Hàng ngồi đối diện rướn cổ hóng sang bên này, cười cợt xấu xa, “Nick là gì? Nói xem xem anh có biết không?”


“Sau này rồi nói.” Dư Thần qua loa gạt đi, vừa lúc có tin nhắn mới của thần ngủ gửi đến, lại cho Dư Thần một cơ hội mới cúi đầu trầm mặc.


Thần ngủ nhắn: Có thể dùng đồng hồ báo thức, chỉ là không gọi tôi tỉnh được.


Lại là kiểu trả lời ngắn gọn.


Dư Thần ngẫm nghĩ, đại khái là cái loại đồng hồ báo thức này vang lên sẽ bị thần ngủ trực tiếp ấn tắt, vang lên rồi lại ấn tắt, nếu còn vang lên nữa sẽ lập tức bị quẳng đi, cho nên điện thoại vẫn có độ an toàn cao hơn. Nhắn như vậy liền thôi có phải tỏ ý không muốn cũng nói chuyện? Dư Thần tự rối rắm một hồi rồi lại tiếp tục trả lời: Đang ở bên ngoài cùng người khác ăn cơm, anh đoán xem là ai 0n0 Gợi ý: CV, ôn nhu, công âm.


Lần này thì tin nhắn trả lời đến rất nhanh mà cũng ngắn gọn: Ngũ Hành Thi.


Quá sắc bén rồi?! Dư Thần ngẩng đầu, đầy hoài nghi nhìn vị học trưởng đang cười tủm tỉm trước mặt mình, sau đó lại cúi đầu tiếp tục gửi tin nhắn: Thần ngủ, anh thật sự không ăn gian đấy chứ!?!


Thần ngủ đáp lời: Chờ cậu ăn xong rồi nói sau.


Dư Thần càng nghi ngờ hơn, quả nhiên nhìn thấy học trưởng đang cười đầy quỷ dị khó lường. “Anh cùng Xì Dầu vô cùng thân thiết nha.” Tiếu Dĩ Hàng vừa gửi tin nhắn vừa meo meo cười: Xì Dầu, cậu gần đây cùng với học đệ Cá Chiến Đấu của tôi liên hệ rất nhiều nha?


“Làm sao anh biết được ……”


“Bởi vì anh biết tên đó mấy hôm trước đã đến đây công tác, anh còn hỏi hắn có cần người chiêu đãi hay không, hắn nói hắn đã có người dẫn đường rồi. Kết hợp với việc các người có vở kịch chung ngày mùng một tháng tư kia, nghĩ chắc gần đây các người có qua lại không ít đi.” Tiếu Dĩ Hàng trấn định thu hồi điện thoại vào túi, “Tuy rằng nói là rất thân nhưng anh cảm thấy á, tên Xì Dầu này cũng tạm, chính là rất lười biếng, trừ bỏ công việc ra thì không làm được gì lên hồn. Cảm giác cùng người như vậy nói chuyện yêu đương sẽ rất mệt, cậu là muốn …..” Tiếu Dĩ Hàng quyết đoán ngắt lời tại đây, bởi vì anh đã bắt gặp được vẻ ưu sầu nhàn nhạt trong nét hưng phấn trên gường mặt của học đệ nhà mình. Hoặc là anh không muốn nhắc đến vì cuối cùng người đáng để cậu để ý đã xuất hiện, mà cũng có thể do có đôi khi chờ mong một kết quả nào đó cũng không phải không đáng.


Dư Thần sao có thể không biết được về độ lười biếng của đối phương, trong quan hệ với người khác cũng không hề chủ động, biểu hiện đầy biếng nhác cùng không kiên nhẫn. Nhưng dù thần ngủ lười nhác đến vậy, cũng thường xuyên kiên nhẫn trò chuyện với mình, cùng gửi được mấy tin nhắn dài dòng, kỳ thật …. đã không dễ dàng gì rồi.


“Cảm thấy không tồi thì có thể thử xem, người như chúng ta,” Tiếu Dĩ Hàng vỗ vỗ vào vai Dư Thần, “Nếu có thể gặp được một người mình để ý cũng để ý đến mình, thật không dễ gì.”


“Tựa như tiểu Shota nhà anh?” Dư Thần xem thường hừ một cái, “Học trưởng, anh từ khi có gia đình, nói chuyện liền biến thành cái bộ dạy đời này, cẩn thận Tiểu Shota chịu không nổi.”


Tiếu Dĩ Hàng cười mà không nói, bày ra bộ dáng nhóc con ghen tị, anh đây không so đo với chú.


Tối đó, Dư Thần một bên viết luận văn, một bên chạy đến phòng YY kia nghe Tiểu Shota ca hát. Cậu nghĩ lại cũng thấy có hơi ghen tị. Tiểu Shota hát xong một cài, lại như khoe mà hỏi: “Hôm nay có nghe ra có gì …. bất đồng không?”


Các cô nàng ngồi đóng cọc trong phòng cũng vô cùng hợp tác hỏi lại: Có gì bất đồng a? Hôm nay diễn đàn chủ sama vỡ giọng à?


Cô nàng phía sau tiếp tục xếp hàng: Bị khàn khàn sau khi bị cướp sắc?



Tiểu Shota thất bại gào thét: “Không phải a, mic! Nghe không thấy hiệu quả của mic tốt lắm sao?”


Các cô nàng thổn thức: U, lại đổi mic? Giọng thấp, phòng chất lượng kém, nghe được hiệu quả cái quỷ á.


Tiểu Shota mở cái sơn trại này tuy là diễn đàn cấp cao, full cũng có hơn 200 người, nhưng không phải tất cả mọi người đều có điều kiện lên YY, cái phòng YY này trên danh nghĩa là của diễn đàn, nhưng thực ra thường xuyên lên mic cũng chỉ ba, bốn mươi acc quen thuộc, thành ra chất lượng của phòng đương nhiên không khả quan được. Dư Thần âm thầm cười trong bụng, Tiểu Shota này nghĩ chỉ cần thay đổi mic là sẽ nghe ra rõ ràng âm sắc khác biệt sao?


Tiểu Shota không phục cằn nhằn: “Tôi đi thu lại, nhất định phải nghe ra sự khác biệt!”


Các cô tự nhiên vô cùng tò mò với sự chấp nhất của tiểu Shota: Cậu đã quên lần trước vừa mới mua cái mic vừa đắt vừa có hiệu quá siêu siêu tồi kia sao? Cái này lại là cậu mua nữa?


Tiểu Shota đắc ý vênh mặt nói: “Cái này là Các Hạ gửi cho tôi!” Tuy là mic đã dùng qua nhưng lại càng khiến Tiểu Shota yêu thích hơn, dùng mãi không muốn buông ra. Nhưng mà cậu không thể cường điệu sự yêu thích này, dù sao Các Hạ đã từng nhiều lần lấy cớ không có mic để từ chối lên YY, Tiểu Shota sẽ không bán đứng vợ đâu nha.


Các cô nàng nghe xong liền khó mà bình tĩnh được: Chắc chắn là đang khoe! Ân ân ái ái một vừa hai phải thôi chứ!! Cẩn thận ra đường kẹt xe~~


Đó, đối với Tiểu Shota thì câu nguyền rủa này là rất thâm, vậy nên Tiều Shota nhà ta quyết đoán log out: Tôi đi xem phim. Cú thế liền bỏ mặc các cô nàng đang ân cần hỏi “Không phải là đi chat webcome JQ đấy chứ” lại đằng sau.


Dư Thần lưu lại hết bài tập vừa làm, mắt lại liếc về phía cái điện thoại đang im lìm, cảm giác thật lạ lẫm. Cậu đành lấy máy tính ra, vào folder mấy bài hát cậu yêu thích, tùy tiện tìm mở mấy cái, bản demo du dương liên nhẹ nhàng phát ra. Đã sắp tám giờ rồi, bạn cùng phòng đều chưa trở về, có nên thừa dịp này mà thu âm một chút? Đáng tiếc cậu đã mở mấy cái kịch bản, đảo đi đảo lại vẫn không dậy được chút nào hứng thu ghi âm. Nhưng mà mấy vở diễn vai qua đường lại dễ dàng nói hai ba câu liền xong. Chờ đến gần tám giờ hơn, Dư Thần mới thử đánh tiếng chào hỏi sang Xì Dầu quân.


Cá Chiến Đấu: Thần ngủ, onl không?


Xì Dầu: Đang muốn ngủ.


Cá Chiến Đấu: Anh có dám đợi qua chín giờ mới ngủ không *khinh bỉ*


Xì Dầu: Ừa, vậy nói chuyện gì?


Cá Chiến Đấu: Cái vở kịch kia của chúng ta, thời gian diễn kỳ hai đã sắp xếp tốt chưa?


Xì Dầu: Kẹo không nói với tối.


Cá Chiến Đấu: Thần ngủ 0 0 Hôm trước anh gửi cho tôi cái tin nhắn về hươu sao với sóc, không phải là anh viết chứ?


Xì Dầu: Không phải. Người khác gửi cho tôi, tôi thấy thú vị liền gửi cho cậu.


Nguyên lai là vậy, Dư Thần không hiểu sao lại có chút cảm giác mất mác, xem ra cái viêc kia chỉ là do mình suy nghĩ quá nhiều mà thôi. Khương Hữu bên kia nhìn hoài khung chat không thôi lại thấy liên tục hiện ra “Đối phương đang nhập văn bản”, anh liền dứt khoát mở miệng trước.


Xì Dầu: Có muốn hợp ca không?



Cá Chiến Đấu: Hả? Hợp ca?


Xì Dầu: Nghe được một bài không tồi, gửi cho cậu nghe nè.


Dư Thần tiếp được file người ta gửi, truyền ra từ tai nghe là khúc nhạc dạo của một bài hát cậu đã quen đến không thể quen hơn được nữa, ca từ của “Tuyệt thế tiểu công” lại bị đổi thành “ Cực phẩm lười công”, làm điệu trình diễn đối đáp miễn cưỡng, quả thật không giống bình thường. Vì thế hiện tại muốn tự mình hát lại, Thần ngủ muốn dùng một cỗ giọng điệu lười biếng như vậy tạo thành nó sao?


Cá Chiến Đấu: Được, hợp ca! Tôi hình như mới nghe một bài anh hát!


Xì Dầu: Bởi vì chỉ hát có một bài.


Cá Chiến Đấu: Được rồi =v= rất lười! Lần này cư nhiên anh lại có thể chủ động nghĩ muốn hát, thật không dễ dàng *nháy mắt*


Xì Dầu: Chính xác.


Thần ngủ, anh không cần lười đến thản nhiên như vậy được không? Dư Thần dở khóc dở cười nhìn câu trả lời trên màn hình, tay lại bật ca khúc kia lên nghe.


Xì Dầu: Cậu có rảnh thì nghe rồi ghi âm lại đưa tôi.


Cá Chiến Đấu: Anh tự mình làm hậu kỳ sao 0 0


Xì Dầu: Không phải, tôi sẽ tùy vào âm thô của cậu để thu phần của tôi.


Cá Chiến Đấu: Ca từ khí phách như vậy, nhạc đệm hùng hậu như vậy, tôi cảm thấy tôi không hát uy vũ một chút thì thật khó nói.


Xì Dầu: Vậy thì hát uy vũ một chút.


Cá Chiến Đấu: Chính là như vậy sẽ không hợp với anh, không phải sao?


Xì Dầu: ……… Cậu cảm thấy khí thế của tôi so với cậu yếu hơn?


Cá Chiến Đấu: Hắc hắc, yếu hay không không chắc, nhưng anh sẽ dùng sức hơn tôi sao?


Xì Dầu: Đến lúc đó cậu sẽ biết.


Đến lúc đó Dư Thần đâu chỉ biết, cậu quả thực là chấn kinh rồi! Nguyên lai lúc thần ngủ không lười chính là thứ khí thế mạnh mẽ hiên ngang đến thế! Có đôi khi lời nói quả nhiên không thể quá chắc chắn, tỷ như Dư Thần chất vấn thần ngủ có dám ngủ sau chín giờ không, lịch sử nói chuyện hôm đó của hai người rõ ràng dừng lại lúc hai mươi hai giờ năm phút theo giờ Bắc Kinh; hay lại tỷ như lúc này, Dư Thần nghĩ đến khí chất hoàn toàn khác của thần ngủ khi hát, mà khi cậu hát đến muốn khàn cả giọng thì người kia lại thong dong hơn rất nhiều, vào tai lại có cảm giác càng trầm bổng.


Xì Dầu: Thế nào?


Cá Chiến Đấu: = 口 = Quá quá quá đả kích người khác!


Xì Dầu: *xoa đầu*


Cá Chiến Đấu: Đây là chênh lệch sao? TuT Đây là điểm khác nhau của ngụy công cùng thực công sao? TuT Đối với người có giọng nói trầm thể hiện các loại ghen ghét, hâm mộ, hận!


Xì Dầu: Cậu còn trẻ.


Cá Chiến Đấu: Càng lớn sẽ càng công sao?


Xì Dầu: Không chắc, cái loại này chỉ là có khả năng mà thôi.


Cá Chiến Đấu: …………


Cá Chiến Đấu: Anh tải lên trang chủ của anh chưa?


Xì Dầu: Tôi không có trang chủ.


Cá Chiến Đấu: ………… Cho nên anh chỉ là hứng trí lên, nghĩ muốn hát thì hát thôi sao?


Xì Dầu: Tương tự như thế. Có thể up lên chỗ của cậu.


Cá Chiến Đấu: = 口 = Tôi sẽ tự ti đấy.


Xì Dầu: Rồi cậu sẽ quen.


Cá Chiến Đấu: Thần ngủ, anh thực không phúc hậu! Cẩn thận vừa tỉnh lại sẽ không có xương quai xanh!


Xì Dầu: Từ tám trăm năm trước đã có người nói với tôi như vậy rồi.


Cá Chiến Đấu: ………….


Hoàn chương 13.