Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi - Chương 15: Tôi muốn có một người hiểu tôi




Liêu Bắc Bắc uất ức ngủ trên đường, thỉnh thoảng có thể cảm thấyđường núi gập ghềnh, nhưng cô lười mở mắt ra, bởi vì cô sợ mình vừa mởmắt sẽ hỏi thăm quan hệ Phạm Phỉ cùng anh, nhưng chuyện này là sao, cùng cô có quan hệ gì đâu?

Đường Diệp Trạch tận lực thả chậm tốc độ xe, thứ nhất Liêu Bắc Bắcđang ngủ gà ngủ gật; thứ hai đường núi quả thật quanh co khúc khuỷu.Trải qua hơn hai giờ lộ trình, vượt qua ngọn núi này là có thể tới đích .

Điện thoại Đường Diệp Trạch vang lên, anh đè thấp giọng nghe điện thoại.

“Ừ, bờ biển độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày tương đối lớn. . . . . . Phòng ngủ không cần lo lắng, anh giúp em chuẩn bị xong rồi, em thíchphòng nhìn ra biển. . . . . . Ừ, chú ý an toàn. . . . . . Ừ. . . . . .a, đúng rồi Tiểu Phỉ, nếu như thuận tiện, giúp anh mang một bộ mỹ phẩmdưỡng da chống nắng tới đây. . . . . . Không, cho phụ nữ ý . . . . . .Ừ, tốt, vậy còn phải nói sao? Em cũng mua một bộ cho mình, coi như anhtặng em làm lễ gặp mặt. . . . . . Y phục? Em xem rồi mua đi, thật ra thì anh tạm thời đủ mặc. . . . . . Được rồi, nghe lời em, trước như vậy,anh lái xe.” Trước sau như một, Đường Diệp Trạch chờ đối phương cúp điện thoại mới tắt điện thoại.

Liêu Bắc Bắc nghe cuộc nói chuyện mập mờ, không giải thích được thì nín thở, cô bỗng dưng kéo thấp áo khoác che ở trên người.

“Thật xin lỗi, đánh thức cô.” Đường Diệp Trạch đem một lọ nước khoáng đưa cho cô.

Liêu Bắc Bắc nhìn mặt Đường Diệp Trạch áy náy thật sự là. . . . . .Không có lý do phát giận, cô phẫn hận vắt mở nắp bình, ọc ọc uống xongnon nửa bình.

“Đói bụng sao?”

“Không đói bụng.” Liêu Bắc Bắc hừ một tiếng, vứt đi.

Đường Diệp Trạch chậm chạp nháy mắt, mặc dù không biết cô làm sao,nhưng là ở trên đường núi tốt nhất đừng dừng xe linh tinh, cho nên anhkhông có lên tiếng, dẫm chân ga đi tiếp.

Liêu Bắc Bắc đợi một lát thấy anh không có ý hỏi thăm, thì bĩu môi, anh không có ý định quan tâm một chút tâm tình bạn tốt sao?

“Khụ khụ, có còn xa lắm không?” Cô nhìn thẳng phía trước, cố ý lãnh đạm hỏi nói.

“Lập tức tới ngay.” Đường Diệp Trạch đã thấy cách đó không xa bảng hướng dẫn biển báo giao thông.

Liêu Bắc Bắc như có như không đáp một tiếng, trong lúc rãnh rỗi liềnlên Weibo xem trang chủ của mình, cô chú ý nhất là “Bảng xếp hạng sựkhôi hài Weibo” … Chọc cười tổ chức. Thấy những thứ hình ảnh ly kỳ cổquái, tâm tình cũng sẽ thoải mái.

Khi cô thấy một người đàn ông ở bờ sông có mưu đồ đạp chó xuống, ngược lại mình ngã vào trong nước, xì cười ra tiếng.

“Cười gì vậy, chia sẻ không.”

“Ha ha ha ——” Khóe miệng Liêu Bắc Bắc nói, nghiêm mặt, “Tôi tạm thời không muốn để ý anh.”

Đường Diệp Trạch vốn định hỏi, nhưng phía trước có một chiếc xe tải vượt qua, anh chỉ có hết sức chăm chú lái xe.

Liêu Bắc Bắc âm thầm nắm quả đấm, lần thứ hai bị vô tình bỏ qua, thật khó chịu.

Vòng qua đường núi quanh co, Đường Diệp Trạch dần dần thả chậm tốc độ xe, Liêu Bắc Bắc nhìn cảnh vật bốn phía, lúc này mới phát hiện giữa non xanh nước biếc có một thôn trang nhỏ, vô tình có thể thấy được ngôi nhà tranh cũ kỹ, gà vịt đi lang thang khắp nơi, cảnh vật phảng phất nhưdừng lại thời trước giải phóng.

“Xuống xe thôi, phía trước không có đường.” Đường Diệp Trạch vừa nóivừa đem xe dừng ở bên đường, anh xuống xe mở cái hòm chuẩn bị ra, đemtừng hộp vật phẩm đặt lên xe kiểu tay kéo.

“Công ty tính toán thu mua mảnh đất trống này sao?” Liêu Bắc Bắc nhảy xuống xe, hiểu rõ, thì ra là anh là mang mình tới khảo sát địa hình .

“Không có điền sản công ty nào khai phá một khối đất không có tăngđồng bạc nào.” Đường Diệp Trạch đóng cửa xe sau, cười nói, “Phía trướcđường không dễ đi, tôi đề nghị cô nên xắn ống quần lên .”

Liêu Bắc Bắc cái hiểu cái không gật đầu: “Tôi biết rồi, anh muốn cứu tế người già trẻ nhỏ. Rất có lòng tốt đó.”

Đường Diệp Trạch chỉ cười không nói, dắt cô đi trên đường nông thônbùn lầy. Liêu Bắc Bắc mặc dù trên tin tức hoặc phim truyền hình thườngxuyên nhìn thấy thôn trang nhỏ tương tự, nhưng người lạc vào cảnh giớikỳ lạ cũng có cảm thụ khác, cái loại nghèo khó này, làm người ta nhìn mà lòng chua xót. Bất quá đáng ăn mừng chính là, người dân trong thôn cátính thuần phác thiện lương, bọn họ đứng ở tiểu viện của mình, mặt hướng người đường xa mà đến ngoắc ngoắc mỉm cười, hơn nữa dân thôn có chútlòng nhiệt tình thấy Đường Diệp Trạch kéo hành lý va ly, hỏi thăm bọn họ có phải lạc đường hay không, có muốn vào nhà uống chén trà nghỉ chânmột chút hay không?

Liêu Bắc Bắc dần dần bị sự nhiệt tình này làm cảm động, song, khi bọn họ xuyên qua đường nhỏ thôn trang, đi tới trước cửa một khu trường họcnhỏ xây ngói, mới phát hiện cả thôn xa hoa nhất là ở chỗ này.

Sở dĩ nói nó xa hoa, đơn giản là nhà trong thôn quá mức cũ rách, hai gian nhà ngói ngăn nắp hiển nhiên trở nên nổi bật.

“Gạch cần thiết để xây phòng là do trẻ em cùng các thầy giáo dùng xe trâu lôi từ trên núi, năm nay mới hoàn thành.”

Đường Diệp Trạch cũng ở trong lúc vô tình phát hiện ra trường học nhỏ này. Đó là chuyện ba tháng trước rồi, anh thích một mình lái xe ngắmcảnh, trên đường đi gặp một nhóm người chậm chạp lên núi, vô hình chungđã cản trở đường đi của anh. Anh xuống xe, chỉ thấy một người đàn ôngtrung niên kéo xe trâu cũ kỹ, trên xe còn những cục gạch đỏ au, mà bọnnhỏ chừng mười tuổi, tề tâm hợp lực đẩy tấm ván gỗ của xe. Có thể thấy,lái xe cũng hết hai giờ, bọn họ đi đường núi, nhưng mà, mặc dù rất cựckhổ, nhưng nụ cười của bọn nhỏ mang theo vô hạn ước mơ.

Liêu Bắc Bắc nghe Đường Diệp Trạch trần thuật sơ qua, không khỏi chắp tay trước ngực, mắt biến thành sao, cô thật lòng nói: “Anh giúp bọn họchuyển gạch? Tôi sùng bái anh a.”

Đường Diệp Trạch mím môi cười một tiếng: “Không cần nghĩ tôi vĩ đạiđến thế, nếu như không giúp đỡ còn không biết bị kẹt đường đến khi nào.”

Lúc này, mấy đứa bé đã nhận ra Đường Diệp Trạch, bọn nhỏ tốp năm tốpba vây ở bên cạnh Đường Diệp Trạch, giống như sợ dơ y phục sạnh sẽ củaanh, cho nên dung y phục đầy mụn vá trên người lau lau một chút bàn taynhỏ bé, mới nhiệt tình ôm lấy Đường Diệp Trạch, vừa kêu “chú ơi”, vừacao giọng kêu thầy giáo trong phòng học.

Đường Diệp Trạch thì ôm lấy hài tử nhỏ nhất trong đám bọn họ, móc ra khăn giấy giúp hài tử lau nước miếng giắt trên khóe miệng.

“Đường tiên sinh, cậu khỏe chứ? Đã lâu không gặp a.” Hiệu trưởng tựmình chạy ra trước nhà nghênh đón Đường Diệp Trạch. Đường Diệp Trạch đểhài tử xuống, cười cười, đưa tay kéo xe học tập đồ dùng cùng thức ăngiao cho lão hiệu trưởng, nói: “Đây là đồ dùng học tập công ty chúng tôi đưa cho bọn nhỏ, tôi vừa vặn đi ngang qua bên này, thuận tiện mangtới.”

Lão hiệu trưởng cầm hai tay Đường Diệp Trạch thật chắc, kích độngnói: “Thật cám ơn, Đường tiên sinh làm công ty nào a? Tôi nhất định phải viết thư cảm tạ Đường tiên sinh.”

Đường Diệp Trạch cười lắc đầu: “Không cần phải khách khí, giúp đỡ sựnghiệp giáo dục là trách nhiệm của mọi người” Vừa nói, anh móc ra một tờ giấy đã viết trước đó giao cho hiệu trưởng, nói, “Công ty vừa vặn khởiđộng cuộc thi khởi động quỹ kế hoạch, nếu như bọn nhỏ có cái gì cần cóthể trực tiếp viết thư cho tôi, tôi sẽ đại biểu công ty mau chóng hoànthành nguyện vọng của bọn nhỏ. Bất quá, công ty nói hạng nhất phải kèmđiều kiện, thư yêu cầu tinh tế, nói lưu loát, một phong thơ không vượtquá ba lỗi chính tả.”

Bọn nhỏ ngửa đầu lắng nghe, nhưng thật giống như có chút không hiểu,cho nên một hài tử giơ cao hai tay, vội vàng hỏi: “Chú ơi. Nếu như cháumuốn một trái bóng, cũng có thể viết thư sao?”

Đường Diệp Trạch sờ sờ đầu hài tử, ôn nhu nói: “Dĩ nhiên có thể, chỉcần cháu trình bày nguyên nhân cần trái bóng, thì chú có thể giúp cháuđạt thành tâm nguyện.”

“Ừ. Cháu muốn cùng bạn bè chơi đá bóng, chờ đến lúc trưởng thành cóthể thành niềm vinh quang cho đất nước.” Thằng bé trai nói với vẻ tự tin mười phần .

Đường Diệp Trạch hướng bé giơ ngón tay cái lên: “Có chí khí. Lần sau chú tới sẽ mang cho cháu quả bóng.”

Máy hát này vừa mở ra, cảm xúc hài tử cũng dâng cao theo, các thầygiáo không khỏi hướng Đường Diệp Trạch quăng tới ánh mắt tán thưởng,nghĩ thầm, Đường tiên sinh không có làm công việc giáo dục thật là lãngphí nhân tài a. Dĩ nhiên, tất cả mọi người không biết anh là anh lớnnhất của giới bất động sản.

Liêu Bắc Bắc thì đứng ở một bên lẳng lặng lắng nghe, cô không biếttại sao, thấy một màn như vậy rất muốn rơi nước mắt, có lẽ là bị tìnhcảnh này lây nhiễm sao. Hơn nữa bỗng nhiên trong lúc đó, cô tựa hồ hiểu một chuyện. Nếu như cô nhớ không lầm, xe Đường Diệp Trạch không dướihơn trăm vạn, anh hoàn toàn có thể giống như đại đa số người khác mắtlạnh lùng bàng quan, nhưng sẳn lòng lái xe cao quý trợ giúp dân thôn kéo gạch. Dĩ nhiên, anh có thể cho những đứa bé này nhiều trợ giúp, nhưnganh cũng không có nóng lòng quăng bó tiền lớn khoe khoang năng lực củaanh, mà là dùng một loại tình cảm chân thành tha thiết khích lệ nhữngđứa nhỏ kia tới trường. Làm cho mình, để cho bọn nhỏ khắc sâu cảm nhậnđược —— cứu tế cũng không phải cách giải quyết vấn đề, chìa khóa chânchính thoát khỏi nghèo khó nắm trong tay mình, mỗi người đối với bảnthân mình định ra mục tiêu như thế nào. Nếu như nghĩ anh cũng không dám nghĩ, thì không có tương lai để đi tới rồi.

Đường Diệp Trạch trong lúc vô tình thấy trong mắt cô có lệ quang, thu nụ cười, đi tới trước mặt cô, bên ngoài nhẹ giọng hỏi: “Không thoảimái?”

Liêu Bắc Bắc lập tức lắc đầu, nước mắt nhanh chóng biến mất, cười lớn nói: “Tri kỷ. Tôi cũng muốn ôm anh.”

Đường Diệp Trạch ngây ngốc, mặc dù làm không rõ nguyên nhân cô muốn ôm mình, nhưng vẫn không quên thân sĩ mở ra hai cánh tay.

Liêu Bắc Bắc vốn chỉ là nghĩ biểu đạt sự sùng bái của mình đối vớianh, không nghĩ tới anh thật sự ngây ngốc đứng ở tại chỗ chờ mình điqua, Liêu Bắc Bắc bật cười, kiễng mũi chân, hai tay chụp tới, ôm anh một cái thật thuần khiết.

Hành động này làm bọn nhỏ bướng bỉnh phì cười, xấu hổ ôm mặt, có đứa che miệng cười trộm.

Liêu Bắc Bắc khóe miệng hiện lên một nụ cười tươi sáng, so với nhữngđứa bé này, thật ra cô có đã đủ nhiều rồi, ừ. Cô muốn thành một phụ nữrộng lượng lạc quan, dũng cảm đối mặt với các loại khó khăn.

Đường Diệp Trạch chần chờ chốc lát, lịch sự ôm cô, vốn mang cô tớiđây là vì làm cho cô hiểu —— không xông qua cửa ải khó khăn, chỉ có cáinhìn tiêu cực. Hiện tại. . . . . . Đây có tính là thu hoạch ngoài dựliệu hay không đây? Ha hả.

Nhưng là không đợi anh phục hồi tinh thần lại, Liêu Bắc Bắc liềntránh khỏi ngực anh, nhảy tới trước mặt các thầy giáo, vươn ra một ngóntay trịnh trọng nói: “Tôi quyết định, nên vì trường này hiến một chútsức lực.”

Các thầy giáo nhìn nhau, nhìn cô đợi chờ đáp án. Liêu Bắc Bắc giả bộho khan một tiếng, nói: “Tôi học trường sư phạm chuyên khoa mầm non, cónghĩa vụ giáo dục bọn nhỏ trước tuổi đi học ca hát khiêu vũ vẽ …… Bấtquá đã lâu rồi, tôi có công việc trong người, chỉ có thể bảo đảm mộttuần hay hai tuần lễ tới một lần. . . . . .” Cô quay đầu nhìn về phíaĐường Diệp Trạch, trưng cầu nói, “Có thể không?”

Đường Diệp Trạch đáp một tiếng: “Không thành vấn đề.”

Hiệu trưởng vừa nghe lời này kích động vạn phần, tính bắt tay LiêuBắc Bắc nói tạ ơn, Liêu Bắc Bắc liền làm động tác “Xin giữ yên lặng”,hai tay chắp sau lưng, nói: “Khả năng kinh tế của tôi có hạn, nhưng tôisẽ cố hết sức trợ giúp những đứa trẻ yêu học tập này, mọi khoản đều giao cho tôi, bất kể bao nhiêu, đều là tâm ý của tôi, ngàn vạn lần không nên cự tuyệt a.”

“Cám ơn, nhưng là. . . . . . Như vậy có thể thêm phiền toái cho cô hay không?”

“Không biết a, Đường tiên sinh mặt mũi lớn, anh theo tôi cùng điquyên tiền . . . . . .” Liêu Bắc Bắc quay đầu, hỏi, “Anh có đi không?”

Đường Diệp Trạch lặng yên nhìn cô, bất đắc dĩ cười một tiếng, gật đầu.

Liêu Bắc Bắc có sự ủng hộ mạnh mẽ Đường Diệp Trạch, trong lòng nắmchắc rồi, lòng tự tin cũng cùng đi theo, cô rất nhanh nắm tay, nói:“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi rồi, một tuần lễ sau chúng ta sẽ quay lại .” Vừa nói, cô khoát khoát tay, “Các bạn nhỏ, chào tạm biệt hẹn gặp lại sau. Lần sau gặp mặt, nhớ được phải gọi là cô giáo Liêunga, hì hì ——”

“Cô giáo Liêu, cô giáo Liêu —— cô giáo Liêu, tạm biệt.” Bọn họ những đứa bé lanh lợi hoan hô liên tiếp.

Liêu Bắc Bắc thiếu chút nữa khóc, cô ngậm miệng, vì phòng ngừa thầytrò trình diễn một cuộc chia tay “Cảm động đến rơi nước mắt”, kéo ĐườngDiệp Trạch dốc lòng cầu học ra ngoài. Thật ra thì cô muốn cảm tạ ĐườngDiệp Trạch cho cô cơ hội lần này, làm cho cô rốt cuộc tìm được mộtchuyện đủ khả năng làm, đợi đến lúc cô già đi, ít nhất trong trí nhớcũng có một việc, đáng giá khiến cô kiêu ngạo .

Đường Diệp Trạch ngưng mắt nhìn cánh tay đang nắm mình, lại nhìn chăm chú bóng lưng cô đi nhanh, nói từ trong lòng ——

“Bắc Bắc, cô hôm nay thật đáng yêu.”

Liêu Bắc Bắc nghỉ chân ngoái đầu nhìn, im lặng nhưng không được tựnhiên lên, chất vấn: “Ừ? Chẳng lẽ bình thường tôi không đáng yêu sao?”Cô nói xong câu đó đồng thời, lập tức ý thức được mình cố tình gây sự.

“Không cần trả lời tôi, tôi. . . . . .”

“Là tôi nói sai, cô luôn rất đáng yêu.” Đường Diệp Trạch cắt đứt lời của cô, ôn nhu cười một tiếng.

“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc ngẩn người ít nhất ba giây đồng hồ, cô chẳng qua chỉ nhìn anh, trong óc là trống rỗng.