Ông Chủ Ở Bên Cạnh Nhà Tôi

Chương 5




9.

Ngồi trước bàn làm việc, tôi bắt đầu tự suy nghĩ.

Có phải sáng nay thái độ của tôi đối với ông chủ quá ác liệt rồi không?

Thật ra ông chủ cũng khá tốt, người lại đẹp trai, còn phát phúc lợi cho nhân viên.

Còn việc áp bức nhân viên thì hiện giờ có nhà tư bản nào là không áp bức đâu?

Hơn nữa anh ta cũng vừa mới lên nhậm chức nên cần rất nhiều tư liệu là việc đương nhiên.

Sau khi tự thuyết phục mình nửa giờ, tôi cảm thấy áy náy sâu sắc.

Anh ta là một phú nhị đại được cưng chiều từ bé, bị một cô trợ lý nhỏ bé hét vào mặt chắc chắn sẽ cảm thấy tủi thân.

Cả ngày đó tôi như một người vô công rồi nghề, không có việc gì làm.

Tôi thấy Thẩm Dịch cứ bận rộn trước máy tính, chưa kêu tôi vào một lần nào.

Lương tâm của tôi bất an, đi tới gõ cửa: “Ông chủ, hôm nay không có việc gì sao?”

Thẩm Dịch mệt mỏi giương mắt lên, nhìn một đống văn kiện đặt ở trên bàn, lấy một bản ở trong đó đưa cho ta:

“Cô đi đối chiếu số liệu này rồi phân tích ra cho tôi.”

Tôi vén tay áo lên làm một hồi, sau đó phát hiện ra số liệu này có thể đối chiếu được dễ dàng.

So với ngày hôm qua thì tiến độ công việc nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhìn Thẩm Dịch đang bận qua bận lại ở trong văn phòng, tôi cảm thấy lương tâm của mình thật sự phải chịu sự khiển trách sâu sắc.



Lúc tan tầm tôi đi siêu thị mua một đống đồ ăn về.

Ông chủ cũng là con người, tôi muốn cho anh ta cảm nhận được sự quan tâm đầy nhân văn đến từ nhân viên của mình.

Cũng không biết anh ta thích ăn món gì?

Không sao, vậy thì dựa theo tiêu chuẩn của tôi mà chuẩn bị đi!

Về đến nhà, tôi bận rộn một hồi.

Rửa rau, cắt rau, xào rau, nấu đồ ăn, rau trộn dưa…

Tất cả đã được làm xong.

Bày ra bàn tỉ mỉ tôi mới đi gõ cửa nhà bên cạnh.

Lúc Thẩm Dịch đi ra mở cửa, anh ta lại một lần nữa không mặc áo.

Tôi nhìn thấy cơ bắp săn chắc kia không tự giác mà ngừng thở.

Anh ta… Anh ta… Anh ta… Sao anh ta lại có thể như thế!

Thẩm Dịch nhìn tôi chằm chằm sau đó cười một cái.

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta thấy bản thân đang mặc bộ đồ ngủ, đeo tạp dề, tóc tai hỗn độn.

Ừm… Nhìn giống như thím giúp việc.

“Chuyện gì thế?” Anh ta hỏi.

Tôi không lo lắng về tạo hình thím giúp việc này, bày ra gương mặt tươi cười niềm nở: “Vì để cảm ơn ông chủ tôi đã làm riêng cho anh một bàn tiệc lớn, ông chủ có muốn hạ mình sang nếm thử không?”

Thẩm Dịch ngẩn ra.

Khuôn mặt trắng nõn, đẹp trai của anh ta đỏ lên:

“Cho… Tôi?”

Tôi liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy!”

Sau đó chờ Thẩm Dịch mặc xong quần áo, tôi nửa kéo nửa túm anh ta đến nhà tôi, đẩy anh ta vào phòng bếp.

Anh ta nhìn một bàn đồ ăn, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt dại ra:

“Nhiều… Nhiều như vậy ư?”

Tôi chân chó mà kéo ghế đẩy anh ta ngồi xuống: “Làm cho ông chủ thì không tính là nhiều.”



10.

Một giờ sau, tôi thoải mái ợ một phát.

Thẩm Dịch vừa ăn vừa cười, giống như là rất vui vẻ.

Tôi đắc ý nhìn anh ta: “Thế nào? Có phải tay nghề của tôi rất tốt không?”

Thẩm Dịch né tránh ánh mắt của tôi, nhẹ gật đầu với biên độ rất nhỏ: “Cũng ăn được.”

Tôi suy ngẫm lời nói, ông chủ nói ăn được chính là cực kỳ ngon.

Tôi sẽ tạm chấp nhận lời khen này của anh ta vậy!

Tôi cười: “Làm ông chủ hài lòng là hạnh phúc lớn nhất của tôi!”

Sau khi Thẩm Dịch nghe thấy lời này, vẻ mặt lập tức mất đi sự tự nhiên, có chút lúng túng.

Tôi cũng không quá để ý, đứng dậy dọn bát đũa: “Tôi dọn bàn ăn nhé?”

Bỗng nhiên người này ngăn tôi lại.

Không biết từ khi nào mà Thẩm Dịch đã đeo tạp dề tôi để một bên lên người, vành tai phiếm hồng: “Cô nấu cơm vất vả rồi nên để tôi rửa bát đi.”

Tôi:?!?!

Để ông chủ rửa bát?

Đây là chuyện mà một nhân viên ưu tú để xảy ra được sao?

Tôi vội vàng kéo anh ta lại: “Không cần đâu ông chủ, tay của anh là để ký lên văn kiện chứ không phải là để rửa bát.”

Thẩm Dịch ra vẻ tủi thân mà nhìn tôi: “Ai nói tay của tôi chỉ có thể ký văn kiện?”

“À, thực ra ý của tôi không phải là như vậy…” Tôi sửng sốt.

Anh ta nhân lúc tôi còn đang ngơ ngác bắt đầu bưng bát đũa bỏ vào bồn rửa.

Vừa mở vòi nước vừa lầm bầm: “Tôi là người thông thạo mười kỹ năng, từ làm việc cho tới rửa bát đó.”

Tôi đứng một bên nghĩ sẽ rửa cùng với anh ta.

Động tác trên tay Thẩm Dịch dừng lại, quay đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm tôi.

Trong lòng tôi cảm thán, quả nhiên uy nghiêm của ông chủ vẫn còn, cho nên không dám làm ra hành động gì quá đáng: “Sao thế ông chủ?”

“Diệp Nịnh.” Anh ta trầm giọng gọi tên tôi.

Nhất thời tôi thấy cực kỳ khẩn trương.

Xong rồi, chẳng lẽ anh ta đang tức giận?

A a a, tôi chỉ là không muốn để cho ông chủ rửa bát một mình thôi mà.

Giây tiếp theo, anh ta lại quay về giọng điệu đáng thương:

“Tôi giúp cô rửa bát, sau này cô có thể cho tôi sang nhà cô ăn cơm ké được không?”

Hả???

Anh ta đang nói gì?

Anh ta đang muốn thành lập mối quan hệ hợp tác lâu dài với tôi ư?

Lúc tôi đang cảm thấy nghi ngờ nhân sinh thì anh ta lại tiếp tục nói: “Không được cũng không sao.”

Tôi xua tay liên tục: “Đương nhiên là được rồi!”

Thẩm Dịch cười: “Thật ư?”

“Đương nhiên là thật.”

Vì thế, tôi và ông chủ cứ như vậy mà trở thành bạn ăn cơm với nhau.

Tôi nấu cơm, anh ta rửa bát đó cũng là một loại bạn cơm.

Mặc dù tôi cứ có cảm giác… Kỳ lạ sao sao ý.