Ông Chủ Ở Bên Cạnh Nhà Tôi

Chương 2




3.

"Đại tỷ à, chị vẫn là một cô nữ sinh sao?"

Vị đại ca kia nghiến răng nghiến lợi.

Thật ra cũng không thể trách anh ta nói như vậy được, chỉ là tôi đây đã kịp đưa tay ra để đỡ lấy anh ta.

Nhưng đúng là không khéo là không thể tiếp được.

Vì thế mới có một màn tay tôi chống lên ngực của anh ta.

Cơ ngực của anh ta rất rắn chắc sờ lên có cảm giác tốt vô cùng.

Xúc cảm quá tốt.

Tôi không nhịn được mà nhéo một cái, sau đó trùng hợp sờ soạng cơ bụng của anh ta.

Đúng là vừa đẹp vừa chắc.

"Đại ca, tôi không phải là đại tỷ."

Tôi nói với anh ta bằng giọng điệu chân thành.

"Với lại, anh luyện được cơ bắp không tồi."

Mặt anh ta đầy vệt đen, đứng lên.

Sau đó tôi mới biết được anh ta tên là Thẩm Dịch, tôi cũng rất hào phóng mà nói cho anh ta biết tên của tôi là Diệp Nịnh.

Thẩm Dịch đá đồ vật đã làm anh ta ngã.

Chiếc sạc nho nhỏ bất lực nằm lăn một vòng.

"Đại tỷ, nếu dì không phiền thì hãy dọn nhà của mình đi."

Tôi gật đầu như giã tỏi: "Đều nghe anh."

Có lẽ là Thẩm Dịch không muốn để ý đến tôi nữa.

Sau khi anh ta đi, một mình tôi nằm ở trên sô pha trôi dạt theo dòng suy nghĩ bậy bạ.

Không phải, thực sự không phải là nghĩ đến cơ bắp của anh ta.

Cũng không phải là dư vị của cảm xúc kia.

Buổi tối, tôi mơ thấy giấc mơ mà Tấn Giang không cho phép miêu tả kia.

Mà mơ thấy cái gì thì tôi cũng không thể nói rõ được.

Thế cho nên buổi sáng lúc thức dậy, suýt chút nữa tôi đã đi làm muộn.

Hôm nay là ngày đầu tiên ông chủ mới tới làm, cho nên không thể để lại ấn tượng xấu cho người kia được.

Ờ dưới lầu tôi còn bắt gặp Thẩm Dịch đang đi mua cà phê nhưng lúc đó tôi đang vội vã đi làm nên chưa kịp chào hỏi.

Sau đó nữa, tôi dùng tất cả khí thế của mình đi vào công ty và trốn chui trốn lủi đi vào vị trí làm việc.

Nếu, tôi nói là nếu.

Nếu tôi biết Thẩm Dịch là ông chủ mới của tôi thì có cho tôi mười cái gan thì tôi cũng tuyệt đối không bao giờ làm ra cái trò chiếm tiện nghi của anh ta.

4.

Tôi nhìn Thẩm Dịch Đang ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Bọn họ chỉ nói ông chủ mới là con trai của chủ tịch, chứ không hề nói con trai của chủ tịch ở bên cạnh nhà tôi.

Điều xấu hổ nhất là tôi còn là trợ lý của anh ta.

Giờ phút này, anh ta đang lật trang tờ liệu của nhân việ ở trong tay xem qua một lượt.

…. Cũng không biết tờ của tôi là ở chỗ nào.

Qua tấm kính pha lê tôi cẩn thận quan sát những vẻ mặt từ nhỏ nhất của anh ta.

Ánh mắt của anh ta rất bình tĩnh.

Đôi mắt của anh ta cụp xuống một chút.

Anh ta nhăn đôi lông mày lại.

….

"Nịnh, sao cô còn chưa vào báo danh?" Tôi ngẩng lên, là chị Lý tới, vẻ mặt nghi ngờ.

Cứu tôi.

"Ồ, phải đi báo danh sao?" Tôi giả ngu hỏi.

Chị Lý liếc tôi một cái, ra vẻ thần bí thò đầu qua nói: "Đừng hỏi nữa, ông chủ mới vừa đẹp trai vừa là phú nhị đại, cô tính toán có muốn tiến lên một bước không?"

Tôi cười gượng hai tiếng.

Quay đầu đi đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Thẩm Dịch.

Anh ta cỏn ngoắc tay với tôi.

"Cô nhìn kìa, ông chủ mới đang gọi cô đó."

Chị Lý đẩy tôi đi qua, liên tục đưa mắt ra hiệu với tôi.

Tôi chỉ có thể căng da đầu mà đi vào:

"Ha ha…. Thẩm tổng, thật là trùng hợp."

Thẩm Dịch bỏ tư liệu trong tay xuống: "Đúng là rất trùng hợp."

"Sau này cô là trợ lý của tôi? Diệp Nịnh?"

Trong lòng tôi thấy hoảng sợ:

"Đúng vậy ông chủ."

"Ông chủ tìm tôi có việc gì sao?" Sợ ạn ta nói điều gì đó không tốt nên tôi vội vàng dời đề tài đi.

"Không có việc gì thì không thể tìm cô sao?" Anh ta nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cứng đờ, đứng chôn chân ngay tại chỗ:

"Đương nhiên là có thể."

Thẩm Dịch cười cười: "Tôi cũng không phải là ông chủ vô lương tâm, không có nhân tính."

Ngay lập tức tôi thở phào nhẹ nhõm.

Chưa kịp mở miệng khen anh ta thì anh ta đã mở miệng:

"Có việc thì mới đi tìm cô. Đi mua cho tôi ly cà phê"

"Mua ở quảng trường thời đại kia, trong đó có quán 'Đảo thương nhớ', mua loại cà phê pha bằng tay, không thêm đường không thêm sữa, nhưng không được quá đắng, độ ấm vừa đúng 45°C, tốt nhất là dùng ly plastic, tôi không dùng ly giấy."

Tôi sợ hãi ngẩng đầu.

Ngài xác định đây không phải là ông chủ vô nhân tính ư?

Bỗng nhiên nhớ tới sáng nay tôi thấy anh ta đi mua cà phê.

"Không phải sáng nay anh đã mua cà phê ở dưới tiểu khu rồi sao?"

Tầm mắt của Thẩm Dịch dừng trên mặt tôi, không nói chuyện.

Nhưng tôi cảm giác được ánh mắt của anh ta rất nóng.

"Mua cà phê cho ông chủ, dù có chết tôi cũng sẽ không từ chối." Không dám nói thêm gì nữa, tôi lập tức chạy ra ngoài đi mua.