[07] Trần Giản, chúng ta nói chuyện rõ ràng đi.
Trần Giản gửi tin nhắn xong, nằm dài trên giường xem phim truyền hình một lúc.
Cô thích xem phim truyền hình não tàn, càng não tàn càng tốt. Cô không hiểu sao trên đời lại có người thích xem phim hại não. Lúc đi làm đã phải vắt óc suy nghĩ rồi, lúc tan làm thì chẳng muốn động não nữa.
Đang xem phim, cô nhận được một cuộc gọi lạ.
“Alo, tôi đến cổng khu nhà cô rồi.” Giọng của Chu Cảnh Lâm.
Trần Giản giật mình hoảng sợ.
Không phải chứ?
Cô chợt nhớ ra hình như mình đã nhắn tin bảo anh ta đến, nhưng đó chỉ là cái cớ của cô thôi, bởi vì cô hối hận không muốn trả phí giao hàng, nên mới nói bừa, cô thậm chí còn không gửi địa chỉ cho anh ta.
Anh ta đến thật à?
Trần Giản đành phải lấy bó hoa ra khỏi lọ, gói lại bằng giấy báo, khoác thêm áo rồi xuống lầu.
Gió bên ngoài rất lớn, tóc cô bị thổi rối tung, cô không muốn ở ngoài lâu thêm một phút nào nữa, chỉ muốn nhanh chóng đưa đồ xong rồi về tiếp tục xem phim não tàn.
Từ xa, Chu Cảnh Lâm nhìn thấy cô chạy về phía anh. Có thể thấy cô thật sự rất muốn gặp anh, chạy nhanh như vậy. Hơn nữa, rõ ràng có thể gửi chuyển phát nhanh, lại nhất định phải để anh đến lấy, chẳng phải là vì muốn gặp anh sao.
Trần Giản chạy đến trước mặt anh, đưa bó hoa cho anh: “Cho anh.”
Chu Cảnh Lâm không nhận, mà nói: “Trần Giản, chúng ta nói rõ ràng đi.”
“Anh nói đi.”
Chu Cảnh Lâm nhìn cô nghiêm túc: “Cô không phải là kiểu người tôi thích, cho nên, cô đừng làm như vậy nữa.”
Trần Giản nghĩ, chỉ vậy thôi sao?
Cô nhét bó hoa vào lòng anh: “Được rồi, tôi biết rồi.” Nói xong liền quay đầu chạy đi.
Cô chạy nhanh đến mức Chu Cảnh Lâm nhìn thấy một nỗi buồn từ bóng lưng run rẩy của cô.
Chu Cảnh Lâm phát hiện tờ báo ở cuối bó hoa đã ướt, anh sờ vào, nhận ra có thể bó hoa này vừa mới được lấy ra khỏi lọ. Chắc chắn cô lo lắng hoa không còn tươi nên đã cẩn thận chăm sóc.
Dù người này có tác phong cổ quái, nhưng đối với anh rất thật lòng.
Cảm xúc của anh có phần phức tạp, thở dài nhè nhẹ, quay người lên xe.
Về đến nhà, Chu Cảnh Lâm nhận được tin nhắn của Trần Giản.
Trần Giản: Tôi quên hỏi, làm sao anh biết địa chỉ nhà tôi?
Chu Cảnh Lâm: Sổ địa chỉ của công ty.
Trần Giản: Ồ.
Một chữ “Ồ” ngắn gọn, sạch sẽ, không có gì khác.