[13] Em có trái tim không
Nhưng Trần Giản không nói ra lời đó.
Cô tỉnh dậy, thấy Chu Cảnh Lâm không làm việc mà ngồi trên ghế sofa phòng khách ngẩn người, sắc mặt rất khó coi. Trần Giản rót một cốc nước, uống ừng ực.
Chu Cảnh Lâm thấy cô tỉnh dậy, nhìn về phía cô, ánh mắt dõi theo từng cử động của cô.
Trần Giản cầm cốc nước, hỏi: “Anh sao vậy?”
“Em có bạn trai à?” Anh hỏi.
Trần Giản vốn cũng muốn cắt đứt quan hệ với anh, bây giờ anh nhắc đến chuyện này, thì cô không cần phải nói rõ sự thật nữa, cũng đỡ phiền phức.
Trong lòng cô hơi buồn, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy.”
Đột nhiên Chu Cảnh Lâm đứng dậy, ngực phập phồng dữ dội vì tức giận, mặt đỏ bừng nói: “Em có bạn trai rồi mà còn đến trêu chọc tôi?”
“Bạn trai đó ở Thượng Hải, tôi ở Bắc Kinh chẳng lẽ không được tìm một người khác à.” Trần Giản mặt không đổi sắc nói dối.
Chu Cảnh Lâm bị sự thẳng thắn trơ tráo của cô chọc cười. Anh hít một hơi thật sâu: “Vậy em đến Quảng Châu, Thâm Quyến, Thành Đô cũng đều phải tìm thêm một bạn trai nữa?”
“Cũng không nhất định, đến Thành Đô biết đâu lại tìm bạn gái thì sao.”
“Em, em…”
Chu Cảnh Lâm chỉ cảm thấy máu dồn lên đầu, trong khoảnh khắc này anh thậm chí mất đi khả năng suy nghĩ. Anh chỉ vào cô, ngón tay run rẩy: “Rốt cuộc em có trái tim không vậy?!”
Nói xong anh bỏ đi, không muốn nhìn thấy cô thêm một giây phút nào nữa.
Trần Giản mệt mỏi xoa trán, uống cạn nửa cốc nước còn lại. Cô nghĩ, cứ như vậy đi, mệt rồi.
Ngày mai sẽ từ chức, nhanh chóng đi càng xa càng tốt, coi như đoạn này đã lật sang trang mới.
Đối với một người bị công việc hành hạ, yêu và hận đều là những cảm xúc xa xỉ. Bây giờ cô chỉ muốn ngủ.