Nước Mỹ...
Biệt thự Ngôn gia...
Kính coong... kính coong....
Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên liên tục. Người hầu nhanh chóng chạy ra mở cửa. Ngay lập tức, cô ngẩng ngơ ngước nhìn dáng người mảnh mai cùng với gương mặt thanh thuần của thiếu nữ trước mắt đang chuẩn bị bước vào. Ngay khi nhìn thấy nữ hầu, cô gái lễ phép cúi đầu chào khiến ấn tượng về cô càng thêm đặc biệt. Người gì đâu sao mà đáng yêu thế chứ.
- "Xin chào, em đến để tìm chú Phàm ạ."
Sở Hạ cất giọng trong trẻo lễ phép. Trước thái độ này, nữ hầu làm sao có thể từ chối mà lập tức mời cô vào bên trong, sau đó chạy vội lên trên phòng của Ngôn Chính Phàm.
- "Thiếu gia, thiếu gia, có người tìm cậu."
Vừa mở cửa, nữ hầu không ngừng hít thở sâu. Hiện tại, trên trán cô rịn đầy mồ hôi. Có lẽ là do cô quá phấn khích mong chờ anh mau chóng xuống dưới nhà để gặp cô gái đáng yêu ấy.
Ngôn Chính Phàm đang đứng trầm tư nhìn cảnh vật từ trên cao liền lập tức xoay người lại, trầm giọng đáp:
- "Tiểu Lan, sao hôm nay cô trở nên hấp tấp thế?"
Tiểu Lan lập tức điều chỉnh lại tác phong rồi nghiêm túc đứng sang một góc, chừa lối đi cho Ngôn Chính Phàm. Mặc dù ngữ điệu có phần khó chịu, tuy nhiên, anh vẫn điềm tĩnh bước từng bước xuống lầu.
- "Chú Phàm...."
Sở Hạ ngay khi nhìn thấy hình dáng quen thuộc của người đàn ông trước mặt mà không kiềm chế được sự phấn khích liền nhanh chóng đứng bật dậy, sau đó chạy đến, nhảy xổ vào người anh mà ôm thật chặt, giống như khi trước mỗi lần cô gặp mặt anh. Ngôn Chính Phàm phút chốc cả người cứng đờ, vẻ mặt bàng hoàng trước cảnh tượng này. Anh hiện tại chưa nhận ra cô, bèn cau mày, lạnh giọng đáp:
- "Cô gái, cô là ai mà nhảy xổ vào người tôi thế?"
- "Chú Phàm, chú không nhận ra con sao?"
Sở Hạ bĩu môi tỏ ra thất vọng. Cô không ngờ chỉ mới năm năm mà anh dường như đã quên cô rồi. Ngay lập tức, cô giơ cao tay lên, hướng chiếc vòng mà mình đã đeo suốt năm năm trời về phía người đàn ông bên cạnh, giận dỗi đáp:
- "Ngôn Chính Phàm, có lẽ chú đã quên chiếc vòng tay này rồi sao?"
Ánh mắt anh lập tức đổ dồn lên chiếc vòng trên tay của cô. Liền lập tức, khóe mắt anh có chút cay cay. Là Sở Hạ, đúng là Sở Hạ thật rồi. Không ngờ, chỉ có mấy năm mà cô đã lớn chừng này. Từng đường nét trên gương mặt càng thêm sắc sảo nhưng vẫn giữ được sự thanh thuần của ngày nào. Ngay lập tức, anh ôm chầm lấy cô, vui mừng nói:
- "Tiểu Hạ, sao con lại đến đây? Đã lâu không gặp, con khác xưa nhiều quá."
Ngôn Chính Phàm không ngăn được sự vui mừng mà cứ thế ôm chặt lấy người Sở Hạ khiến cô cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Hồi nhỏ, mỗi khi sà vào lòng anh là chuyện thường tình mà cô hay làm. Nhưng hôm nay, cảm giác được người đàn ông này ôm chặt lại khiến tim cô có chút hồi hộp mà đập mạnh liên hồi, hai má cũng đỏ bừng theo.
Một lúc sau, Ngôn Chính Phàm nhận ra ánh mắt ngơ ngác, tò mò của nữ hầu đứng từ xa đang mỉm cười không ngớt, nhìn chằm chằm về phía hai người thì mới bừng tỉnh lại. Ngay lập tức, anh buông tay ra khỏi người Sở Hạ, sau đó khẽ ho nhẹ, nói:
- "Xin lỗi. Có lẽ lâu lắm chưa gặp con cho nên chú..."
Anh không dám nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của người đối diện mà chỉ cắm mặt xuống đất, lắp bắp nói. Vẻ mặt lúc này của anh khiến Sở Hạ không nhịn được mà bật cười. Quả nhiên, dù đã năm năm trôi đi, nhưng độ đẹp trai của anh vẫn không hề suy giảm. Người ngoài nhìn vào cứ ngỡ anh bây giờ chỉ khoảng tầm hai mươi mấy tuổi, nhưng thực chất là là ông chú U30.