Ông Chú Của Riêng Em

Chương 43: GÁNH CÒNG LƯNG [END]




Cuối cùng buổi lễ cũng kết thúc. Tuy nhiên, Lý Nhậm Vũ đã đề xuất với mọi người cùng nhau đi khu vui chơi để tiếp tục cuộc vui này. Trước khi đi, anh ném về phía Sở Kiệt chiếc chìa khóa.

- "Trả cho con đấy, khi nào muốn dùng thì cứ dùng."

Dứt lời, anh lái xe đưa tất cả mọi người đi. Trả lại không gian riêng tư cho hai cặp đôi.

Hiện tại, Sở Kiệt và Khiết Nhan đang ngồi lặng yên trong phòng. Đêm nay là đêm tân hôn lần đầu trong cuộc đời khiến Sở Kiệt có chút bối rối. Hơn nữa, chiếc váy lộng lẫy của cô khá to khiến khoảng cách giữa hai người bị tách xa. Sở Kiệt thở dài chán nản trước người cha Lý Nhậm Vũ này, hại anh khó ngồi gần cô.

Chu Khiết Nhan chỉ biết cười gượng, lâu lâu lại bẻ đầu ngón tay, một lúc sau, cô mới lên tiếng:

- "Sở Kiệt, chiếc váy này to quá. Anh giúp em kéo dây kéo xuống được không? Em muốn thay đồ."

Dứt lời, Chu Khiết Nhan xoay lưng về phía Sở Kiệt khiến anh đỏ bừng mặt. Bàn tay chậm rãi trượt dây kéo của cô xuống. Tim Sở Kiệt đập liên hồi vì quá căng thẳng. Nhưng lại nhớ đến lời Lý Nhậm Vũ trước đây đã dạy liền lập tức nắm lấy hai tay của cô mà đẩy mạnh xuống giường.

- "Sở Kiệt, anh làm gì vậy?"

Chu Khiết Nhan ngại ngùng hỏi. Một lúc sau, Sở Kiệt lên tiếng, trầm giọng nói:

- "Anh muốn có một đội bóng, em đồng ý sinh cho anh chứ?"

Nghe anh nói, hai má Chu Khiết Nhan đỏ bừng lên, thế nhưng vẫn gật đầu.



Không chần chừ, Sở Kiệt nắm lấy chiếc váy trên người cô mà kéo mạnh xuống lộ ra thân thể hoàn mỹ cùng đường cong quyến rũ. Anh cúi xuống, khẽ hôn lên gương mặt mĩ miều của người con gái liền sau đó đưa tay di chuyển khắp người cô mà đánh dấu khắp nơi.

Dưới màn đêm tĩnh mịch, hai cơ thể không ngừng quấn lấy nhau, thi thoảng tạo ra nhiều âm thanh đầy ái muội. Quần áo cả hai nằm rải rác khắp nơi trên sàn. Cánh hoa hồng trải trên giường cũng bị hai người làm cho tung bay khắp nơi trong phòng. Cứ thế, họ triền miên chìm vào ái tình suốt cả đêm.

Về phía bên này, Ngôn Chính Phàm cứ mãi ôm chầm người Sở Hạ, thi thoảng lại bật cười. Trước biểu cảm đầy khó hiểu của người bên cạnh, Sở Hạ ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi:

- "Chú cười gì thế?"

- "Hửm? Lại gọi anh là chú nữa rồi."

Ngay lập tức, Ngôn Chính Phàm chế ngự trên người của Sở Hạ, bàn tay thoăn thoắt xé đi chiếc váy cưới trên người cô mà mạnh bạo cắn lên khắp nơi trên cơ thể trắng mịn. Có lẽ điểm thu hút nhất đối với anh vẫn là hai quả đào bây giờ chính thức nằm trong tay anh. Ngay lập tức, Ngôn Chính Phàm cúi xuống ngậm lấy, bàn tay còn lại không ngừng vân vê quả còn lại. Anh giải phóng cậu nhỏ của mình trước mặt Sở Hạ khiến cô có chút ngại ngùng.

- "Tiểu Hạ, anh đã 39 tuổi rồi. Anh không muốn sang năm sau mới sinh con, chiều theo anh nhé."

Anh làm nũng người bên dưới khiến cô không còn cách nào mà gật đầu đồng ý. Được nước lấn tới, Ngôn Chính Phàm nhanh chóng cho cậu nhỏ của mình vào hạ thân người con gái liền sau đó không ngừng ra vào liên tục. Âm thanh dục vọng cứ vì thế không ngừng vang lên bên trong phòng.

Ba năm sau...

- "Ngoan ngoan, cha thương cha thương."

Sở Kiệt hai tay bế lấy hai đứa, một bé trai và một bé gái. Là một cặp sinh đôi, đứa bé trai còn lại được Chu Khiết dịu dàng chăm sóc.



Đứa con Lý Nhậm Vũ và Sở Nguyệt cũng đã tầm ba bốn tuổi. Đến độ tuổi tinh nghịch khiến ông chú già như anh quản cũng là một vấn đề.

Nhìn sang bầy con của Sở Kiệt, Lý Nhậm Vũ cũng không còn tâm trạng mà chăm sóc bọn chúng, anh thở dài nói:

- "Sở Kiệt, con muốn thành lập đội bóng luôn à? Cha đây chỉ có một đứa thôi đã muốn tắt thở đến nơi."

Sở Kiệt không quan tâm mà đút sữa cho hai đứa nhỏ. Quả là đến khi cưới vợ rồi mà tính tình cậu vẫn như thế đối với người cha đáng kính này.

- "Tiểu Hạ, em phải cẩn thận hơn chứ."

Ngôn Chính Phàm chầm chậm đỡ lấy Sở Hạ. Cô đến giờ mới mang thai. Anh cũng chẳng hiểu tại sao tần suất mình làm chuyện đó với cô khá nhiều nhưng chẳng hiểu sao đến giờ Sở Hạ mới mang thai trong khi đó Sở Kiệt đã có cả bầy con nheo nhóc. Thật đáng ghen tị.

Tiếng cười trẻ thơ làm không khí cũng trở nên vui tươi. Ai nấy nhìn nhau đều mĩm cười hạnh phúc.

Tập đoàn Bình Thăng...

- "Cha, sao lại bắt con làm việc chứ?"

Sở Quân nhíu mày trước đóng hồ sơ sổ sách của công ty mà Lý Nhậm Bằng đặt lên, anh bận rộn nói với con trai:

- "Bây giờ trong nhà chỉ có mỗi cha con mình gánh vác công ty thôi đấy. Những người đàn ông còn lại họ đều trở thành các bà mẹ bỉm sữa cả rồi."