Ngay khi Lý Nhậm Vũ mở mắt thì đã sang ngày hôm sau. Nghĩ đến cảnh tượng chuyện anh hứa sẽ đến mở khóa nhưng không đến, chắc chắn Sở Kiệt sẽ nổi trận lôi đình liền lập tức vội vàng ăn sáng sau đó lái xe đến Bình Thăng.
Vừa mở cửa ra đã thấy Sở Kiệt và Chu Khiết Nhan đang nằm ngủ trên ghế sofa. Hơn nữa cả hai còn ôm chặt lấy nhau khiến Lý Nhậm Vũ không nhịn được mà bật cười. Không ngờ, kế hoạch của anh lại thành công hơn mong đợi.
Tiếng cười của anh không may làm đánh thức Sở Kiệt. Liền lập tức, cậu hằng giọng trách móc:
- "Lý Nhậm Vũ, cha mau mở khóa cho hai đứa con."
Suỵt...
Lý Nhậm Vũ ra hiệu bảo anh giữ im lặng để cho Chu Khiết Nhan ngủ. Hiện tại cô đang ôm chặt lấy eo Sở Kiệt khiến anh có chút xấu hổ.
Lý Nhậm Vũ thấy thế mà giở giọng châm chọc:
- "Cha không ngờ con lại táo bạo hơn những gì cha tưởng. Hai đứa gạo nấu thành cơm rồi đúng không?"
Đến nước này mà anh lại có thể châm chọc cậu bằng được. Bảo sao bản tính hai người đối lập mà cuộc đời đưa đẩy trở thành cha con với nhau.
Không đùa giỡn nữa, như lời đã hứa, Lý Nhậm Vũ nhanh chóng mở khóa liền sau đó thu lại còng tay, đắc ý nói:
- "Chiếc còng nguyệt lão này sẽ cần thiết cho sau này."
Nói rồi, anh xoay người, miệng không ngừng huýt sáo vui vẻ đi ra đóng sầm cửa lại. Một lúc sau, Chu Khiết Nhan mới hoàn toàn tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy Sở Kiệt ngồi bên cạnh, bàn tay đang khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc cô, ánh mắt nhìn cô một cách vô cùng ngọt ngào.
- "Diệp...Diệp tổng."
Chu Khiết Nhan giật mình lật đật đứng bật dậy liền sau đó theo thói quen, nghiêm túc cúi đầu nhìn anh đáp. Sở Kiệt tỏ ra không vui, anh nhíu mày liền sau đó vòng tay ôm lấy người cô, nhỏ giọng nói:
- "Em lại gọi tôi một cách xa lạ nữa rồi. Hôm qua chúng ta đã hôn nhau rồi chẳng phải sao? Em bây giờ chính là bạn gái của Diệp Sở Kiệt. Hãy gọi tên anh."
- "Nhưng mà..."
Ngay lập tức, Sở Kiệt xoay người cô lại đối diện với mình, sau đó áp sát đầu mũi của mình lên mũi người đối diện, chậm rãi nói:
- "Em muốn trốn anh lần nữa sao? Hửm?"
- "Em không có, ưm..."
Sở Kiệt không chờ đợi thêm mà lập tức cuồng bạo chiếm lấy cánh môi bé nhỏ của người con gái. Đầu lưỡi anh di chuyển sâu vào bên trong khoang miệng Chu Khiết Nhan khiến hơi thở cả hai trở nên nóng ấm lên. Một lúc sau, anh rời khỏi môi cô, hai tay giữ chặt gương mặt xinh đẹp của Chu Khiết Nhan, ngọt ngào nói:
- "Hãy gọi anh là Sở Kiệt, có được không? Anh muốn nghe hai từ này từ em."
- "Ừm, Sở Kiệt."
Cô cúi đầu xấu hổ nói. Nghe được hai tiếng Sở Kiệt thốt ra từ người mà anh đã yêu từ rất lâu khiến anh mĩm cười hạnh phúc mà ôm chầm lấy cô.
- "Chu Khiết Nhan, anh muốn được kết hôn với em. Anh không thể chờ thêm, anh sợ một ngày em sẽ trốn khỏi vòng tay anh."
- "Hả?"
Câu nói của anh khiến cô ngạc nhiên đến mức ngơ ngác nhìn người đối diện. Cả hai chỉ mới bước vào giai đoạn hẹn hò thế mà anh lại muốn bỏ qua bước này mà đi thẳng đến hôn nhân. Ngay lập tức, cô cương quyết nói:
- "Em...em vẫn chưa sẵn sàng kết hôn."
Nghe thế, Sở Kiệt tỏ ra hụt hẫng, thế nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô, trầm giọng đáp:
- "Vậy chúng ta hẹn hò trong vòng một tháng, sau đó chúng ta sẽ kết hôn."
Không ngờ anh còn nóng lòng hơn cả người cha già Lý Nhậm Vũ, quyết tâm kết hôn khi chỉ mới 23 tuổi trong khi người cha già đáng kính của anh đến tận 40 tuổi mới biết cảm giác lần đầu làm cha là thế nào. Chẳng lẽ anh muốn sinh con cùng lúc với người cha già này sao?