Tại trường đại học...
Các nam sinh ở đây vô cùng ghen tỵ với Sở Kiệt bởi vì cậu luôn là tâm điểm của các nữ sinh mỗi khi xuất hiện. Một con người với gia thế khủng, cha mẹ lại là những nhà doanh nhân thành đạt sở hữu biết bao công ty lớn nhỏ trong và ngoài nước. Hơn nữa, cậu cũng đã có quốc tịch Anh sau một khoảng thời gian sinh sống tại đấy.
Tại trường, Sở Kiệt luôn đứng đầu bảng trong các kì thi. Sở Nguyệt nhiều lần tỏ ý không hài lòng, cô muốn cậu học trường quốc tế. Với khả năng thiên tài bẩm sinh, để vào được đó đối với cậu không hề khó khăn. Ngoài việc học ở đây, Sở Kiệt còn được học thêm hai chuyên ngành khác ở trường danh tiếng mà mẹ cậu đã chọn. Mặc dù lịch học dày đặc, thế nhưng Sở Kiệt vẫn sắp xếp chúng vô cùng linh hoạt, cho nên đối với cậu không gì là không thể.
- "Ôi, ôi. Nam thần của tôi. Cậu ấy không những đẹp trai, học giỏi, thậm chí còn là ứng cử viên sáng giá cho đội tuyển bóng rổ của trường."
Các nữ sinh không ngừng gào thét gọi tên Sở Kiệt trong lúc cậu đang chơi bóng rổ. Đây cũng chính là lý do vì sao chỉ mới mười tám tuổi, Sở Kiệt đã sở hữu chiều cao khủng đến vậy.
Ngay khi trận đấu vừa kết thúc cũng là lúc đám nữ sinh vây kín xung quanh Sở Kiệt. Vì là một người khá trầm tính, có phần lạnh lùng cho nên cậu cảm thấy vô cùng khó chịu và phiền phức liền liếc mắt ra hiệu với đám bạn chơi bóng rổ của mình ngăn sự ồ ạt của các nữ sinh lại, liền sau đó thoát khỏi đám đông.
Phịch...
- "Xin lỗi."
Bất ngờ, cậu va phải vào một nữ sinh bên tai đã truyền đến giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng tựa sương mai. Cô gái ấy cúi đầu, khẽ run rẫy nói xin lỗi, liền sau đó chạy lướt qua thật nhanh đến nổi Sở Kiệt chẳng thể nhìn rõ gương mặt ấy trông như thế nào. Ngay lập tức, cậu xoay người toang đuổi theo bóng lưng ấy liền bị đám nữ sinh khi nãy vây quanh một lần nữa. Cuối cùng, cậu cũng chẳng thể nhìn rõ người con gái ấy. Giọng nói của cô khiến cậu có một chút cảm giác gì đó khó nói nên lời cùng với hương thơm của mái tóc dài óng ả vô tình lướt qua người cậu, lưu lại dấu ấn đặc biệt.
- "Này, cậu đang nhìn theo ai đó?"
Phong Dĩ Nhân, người bạn cũng được xem là khá thân, đồng thời cũng là đồng đội của Sở Kiệt khẽ vỗ mạnh lên vai cậu, thắc mắc hỏi. Lúc này, Sở Kiệt mới định thần trở lại liền nhếch môi cười nhạt đáp:
- "Không có gì, mình chỉ đang nghĩ trưa nay ăn gì."
Về phía Ngôn Chính Phàm và Sở Hạ, cả hai vẫn còn đang cãi lý với nhau suốt cả đoạn đường đi. Quả thực, chỉ mới có mười ba tuổi mà lý lẽ của cô bé lại đanh thép khiến anh chỉ biết lắc đầu chịu thua. Buổi đi chơi giữa hai người gặp toàn sóng gió. Hết chuyện của Sở Hạ tại trung tâm mua sắm lại đến chuyện chiếc xe của anh bị tắt máy giữa đường. Phải mất hơn một tiếng nhân viên mới đến sửa, cho nên thoáng chốc trời cũng đã chập tối.
- "Sở Hạ, chúng ta về thôi. Có lẽ bây giờ mẹ của con đang đợi ở nhà."
- "Vậy sau này chú còn đưa con đi chơi nữa không?"
Sở Hạ ngồi hàng ghế sau dõng dạc hỏi. Ngôn Chính Phàm thấy thế mà bật cười đáp:
- "Tất nhiên rồi."
Một lúc sau, chiếc xe đã dừng trước cổng Lý gia. Ngôn Chính Phàm bước xuống trước, liền sau đó chủ động mở cửa xe. Ngay lập tức, Sở Hạ đứng ở bên trong lập tức nhảy xuống khiến anh giật mình, khẽ chau mày nhắc nhở:
- "Con đang đến kì đấy. Không nên nhảy xuống như thế."
- "Vâng. Con biết rồi, thưa chú đẹp trai."
Cô bé đứng nghiêm, làm bộ dáng như chào hỏi cấp trên trong quân đội khiến Ngôn Chính Phàm không nhịn được mà bật cười thành tiếng.