Ông Chú Của Riêng Em

Chương 24: Màn chào hỏi ấn tượng




Gần về đến nhà, Chu Khiết Nhan mới bừng tỉnh, hóa ra là cô đã ngủ quên ở trên xe suốt cả một đoạn đường đi. Ngay lập tức, cô chỉnh chỉnh lại mái tóc rũ rợi, liền sau đó quay sang nhìn sắc mặt của người bên cạnh. Sở Kiệt hiện tại gương mặt tỏ vẻ chán nản, cứ hướng mắt nhìn về phía trước, bàn tay khéo léo điều khiển vô lăng.

Chu Khiết Nhan tự trách bản thân làm sao có thể ngủ ngon lành trong khi để anh lái xe đưa cô về đến tận nơi. Bỗng nhiên, một cảm giác dường như có ai đó đã nói điều gì với cô nhưng cô lại không nghe rõ mà quay sang hỏi người bên cạnh:

- "Diệp tổng, có phải khi nãy anh có điều gì muốn nói với tôi không?"1

Chuyện anh đã thổ lộ nhưng bất thành khiến anh vô cùng hụt hẫng mà nhàn nhạt đáp:

- "Không có gì. Đến nhà cô rồi."

Chiếc xe dừng lại ngay trước cửa nhà Chu Khiết Nhan. Ngôi nhà cấp bốn bình thường nhưng phía trên cổng đã phủ đầy dây leo cũng với một vườn hoa do tự tay cô trồng. Có điều, làm sao anh biết được nhà của cô trong khi bản thân cô chưa từng nói gì về chuyện này cho anh nghe. Trước ánh mắt không nhìn chằm chằm về phía mình, Sở Kiệt lập tức lên tiếng giải thích:1

- "À thì...cô làm việc cho tôi, tất nhiên tôi phải nắm rõ mọi thứ về cô chứ."1

- "Cảm ơn Diệp tổng đã đưa tôi về tận nhà."

Chu Khiết Nhan xuống xe, sau đó cúi đầu nói cảm ơn. Bỗng đâu, từ phía bên trong nhà cô, một đám trẻ con tuổi chừng năm sáu tuổi, có tận bốn đứa ồ ạt từ bên trong chạy ra mà ngắm nghía chiếc xe hơi sang trọng đang đậu phía trước. Một trong số đó lên tiếng trầm trồ:

- "Ồ, chị Nhan hôm nay có bạn trai đưa về tận nhà nè mẹ ơi."1

Một đứa nhanh chân chạy vào bên trong mách, ba đứa còn lại thì vây quanh chiếc xe, miệng không ngừng ngạc nhiên trước sự sang trọng này. Một cậu nhóc tiến về phía cửa kính mà gõ gõ. Ngay lập tức, Sở Kiệt hạ kính xe, cậu bé vừa nhìn thấy người bên trong đã hét toáng lên:

- "Mẹ ơi, bạn trai chị Nhan đẹp trai lắm ạ."1

Chu Khiết Nhan lập tức chạy đến định bịt miệng cậu nhóc nhưng đã quá muộn. Mọi thứ đều đã bị Sở Kiệt nghe thấy. Ngay lập tức, anh mở cửa bước xuống xe, trầm giọng hỏi cô:

- "Mấy đứa trẻ này là gì của cô?"

- "Dạ...là em của tôi."

Sở Kiệt há hốc mồm ngạc nhiên. Anh không ngờ cô lại có nhiều đứa em nhỏ đến thế.1

Âm thanh náo nhiệt bên ngoài khiến người bên trong không chịu được liền lập tức bước ra ngoài xem thử tình hình. Vừa nhìn thấy người trước mặt, Sở Kiệt liền khoanh tay chào hỏi lễ phép:

- "Con chào cô ạ."

- "Tiểu Nhan, cậu này là ai thế?"

Hóa ra là mẹ của Chu Khiết Nhan. Bà thoáng nhìn, sau đó đánh giá qua một lượt rồi quay sang hỏi con gái.

- "Dạ, con là bạn..."

- "Dạ, anh ấy là ông chủ của con ạ."

- "Cái gì? Ông chủ sao? Trông cậu ấy còn quá trẻ."

Bà ngạc nhiên trước chuyện này. Ngay lập tức, Sở Kiệt lên tiếng đáp:

- "Dạ, con cũng mới 23 tuổi nên vẫn còn trẻ ạ."

- "Vậy cậu có bạn gái chưa?"1

- "Mẹ..."

Chu Khiết Nhan nắm lấy vạt áo của bà khẽ nói nhỏ. Tại sao bà lại hỏi thẳng thừng như thế. Dù sao chuyện anh có bạn gái hay không cũng đâu mấy liên quan. Tuy nhiên, mẹ cô có vẻ ưng người trước mặt mà gạt tay cô bỏ qua, liền sau đó đi về phía Sở Kiệt, mĩm cười chờ đợi câu trả lời từ anh.

- "Dạ...vẫn chưa ạ."

Bốp...

- "Tốt."

Bà không kìm chế được niềm vui sướng mà khẽ vỗ mạnh lên vai Sở Kiệt khiến anh hết hồn, cảm nhận một bên vai như muốn sụp xuống. Không ngờ, mẹ của Chu Khiết Nhan lại khỏe đến thế mà ra sức mạnh hơn cô gấp nhiều lần.

Cảm giác bản thân có phần quá khích, cùng với nét mặt đang cố chịu đau của người bên cạnh khiến bà chỉ biết cười trừ liền đưa tay chạm nhẹ lên chỗ vai khi nãy của Sở Kiệt, cười đáp:

- "Cho cô xin lỗi. Cũng do thói quen thường xuyên luyện nội công cho nên làm gì cũng thường xuyên dùng lực mạnh. Con thông cảm nhé."

Sở Kiệt chỉ biết cười trừ, vẻ mặt cố tỏ ra vui vẻ nhưng sâu bên trong là nước mắt. Cú vỗ vai bất ngờ khi nãy bây giờ mới phát huy tác dụng khiến một bên vai của anh có phần đau nhức.1