7h sáng!
Tại căn biệt thự riêng của Khôi Nghị, người làm bận rộn chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu chủ. Nghe tin hôm qua cậu chủ về nhà nên bác quản gia dặn người làm dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho anh.
Từ trên lầu Khôi Nghị một thân tây trang chỉnh chu, tóc được vuốt keo tạo kiểu đơn giản. Nhìn anh chẳng khác gì mấy đại minh tinh trên mạng, có khi còn đẹp hơn gấp mấy lần. Khôi Nghị nhìn đồng hồ vẫn còn sớm nên quyết định nán lại ăn sáng, dù sao thì mọi người cũng đã cất công dậy sớm nấu cho anh.
Anh kéo ghế ngồi xuống bàn rồi quay qua nói với bác quản gia“ Bác Cao à, sau này không cần mọi người dậy sớm nấu đồ ăn cho cháu đâu, cứ để mọi người ngủ thêm tí nữa. Nếu cháu muốn ăn sáng thì cháu sẽ dặn trước ạ”.
“Vâng, thưa cậu chủ, à mà cậu chủ còn chuyện này nữa ạ. Bà chủ có chuyển lời là bà chủ đi du lịch với hội chị em một tuần, nên nhờ cậu để ý chuyện thiếu gia học hành với gia sư. Bà chủ còn dặn không được để thiếu gia làm khó dễ với cậu gia sư ạ.
“Sao chị hai lại không gọi trực tiếp cho cháu mà phải chuyển lời cho bác”.
“Do tối qua bà không gọi cho cậu được, chỗ du lịch cũng không có sóng nên bà chủ nhờ tôi chuyển lời cho cậu chủ lúc trước khi đi".
“Được, cháu hiểu rồi cảm ơn bác”.
Ăn xong thì Khôi Nghị cũng lái xe đến công ty cho kịp buổi họp”.
Tại khoa tài chính trường đại học X
Trình Quang đang chạy thục mạng vào lớp , nhìn đồng hồ vẫn còn kịp, chưa trễ thì thở phào nhẹ nhõm, đặt mông xuống chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống:
“Ái chà thanh niên gương mẫu đến rồi à”
Giọng nói không ai khác chính là Thiên Bảo.
“Này Bảo, cậu thù dai quá đấy”
“Ai bảo hôm qua cậu trêu tớ làm gì, sao nào giờ đã hiểu cảm giác của tớ khi bị cậu trêu chưa”.
Thiên Bảo cười đắc ý vì đã trả thù được Trình Quang.
Trình Quang bó tay chẳng thèm nói đến chuyện đó nữa, liền hỏi cái khác“ Này, sao hôm qua cậu rủ tớ về sớm vậy. Tớ đang còn vui vẻ tâm sự với hai em mà, tiếc thiệt đó”. Trình Quang dở giọng trách móc.
Thiên Bảo cuộn tập tài liệu lại rồi gõ cái cốc lên đầu thằng bạn của mình.
“Này thì tâm với chả sự, tớ còn chưa xử cậu cái tội tự ý gọi mấy cô đấy đến ngồi chung khi chưa hỏi tớ đấy. Hôm qua về giờ đó mà sáng nay cậu còn xém đi học trễ, tối qua mà chơi thêm nữa là sáng nay giờ này chắc gì cậu đã ở đây, không cảm ơn tớ thì thôi ở đó mà còn trách móc tớ.
“Thôi thôi bớt nóng, tớ biết cậu cũng vì lo cho tớ mà”.
“ Xí, ai mà thèm quan tâm cậu”.
Nói qua nói lại một hồi thì giảng viên cũng vào cậu thôi nói qua lại với Trình Quang bắt đầu tập trung học.
Tập đoàn HB.
Trên tầng cao nhất của toà nhà, sau khi buổi họp kết thúc. Khôi Nghị vẫn chưa về phòng làm việc của mình mà ở lại trong phòng họp, tay cầm tách cafe nhâm nhi nhìn xuống dưới rồi nghĩ về chuyện tối qua. Tay bất giác đưa lên chỗ vết thương trên má mà mỉm cười dịu dàng.
Hôm qua lúc lau vết thương, nhìn cậu tỉ mỉ từng chút một vì sợ làm Khôi Nghị đau, bàn tay nhẹ nhàng mềm mại lướt trên khuôn mặt của Khôi Nghị. Nghĩ đến anh bật cười thành tiếng. Bỗng nhiên a nghĩ ngợi gì đó, xong móc điện thoại trong túi ra bấm số gọi.
Chờ một chút thì đầu dây bên kia nghe máy“Alo, cháu nghe này cậu, cậu gọi cháu có chuyện gì vậy ạ”
“Hôm nay cháu có buổi học thêm với gia sư không?”
“Dạ không có ạ, ngày mai mới có. Sao vậy cậu?”
“Hôm nay cháu gọi gia sư đến dạy thêm đi, sắp thi rồi, tăng tốc học thêm đi.”
Tử Sang mếu máo đáp lại“ Thôi mà cậu, một tuần học thêm cả ba buổi cháu chán lắm rồi. Phải cho cháu thư thả đầu óc tí thì mới học vô được chứ ạ, rồi lỡ gia sư của cháu bận thì làm sao. Anh ấy cũng phải đi học mà, sinh viên đại học thì bận lắm đó cậu”.
Khôi Nghị nghiêm giọng đáp lại.
“Đừng có than vãn với cậu, kêu gia sư của cháu. Ta trả gấp 5 lần để cậu ấy tới dạy mỗi ngày, còn mẹ cháu đã đi du lịch rồi. Trước khi đi còn dặn ta phải trông coi việc học của cháu đấy, lo mà học hành cho đàng hoàng đi.
Tử sang giờ khóc luôn rồi, cậu của hắn có bao giờ quan tâm đến chuyện học hành của hắn bao giờ đâu, sao nay lại quan tâm thế.
Lúc trước đã có mẹ cằn nhằn chuyện học của cậu, giờ lại thêm một ông cậu quản hắn. Thôi cuộc đời của hắn coi như xong.
Sau khi nói xong thì Khôi Nghị cũng cúp máy, bước ra ngoài, lái xe rời khỏi công ty để đi gặp khách hàng.
Tại hàng ghế ngoài khuôn viên của khoa.
“Này tí cậu phải lên nhà hàng phải không, chiều sau khi làm xong đi chơi bóng rổ không. Lâu rồi không chơi.”
Thiên Bảo nghĩ ngợi rồi đáp lại“Ừ, mấy hôm nữa nhà hàng có sự kiện lớn nên tớ phải lên một chuyến, có gì xong việc tớ alo cho cậu”.
Thiên Bảo rất giỏi vừa học vừa đi dạy thêm, còn đảm nhiệm bộ phận tổ chức sự kiện và quản lí nhân sự của nhà hàng Gold. Đa số là làm việc online nên cậu cũng không cần phải đến nhà hàng thường xuyên, có việc gì thì gửi hết qua máy tính. Lâu lâu có sự kiện quan trọng mới phải lên thôi.Nên cậu mới có thời gian học và đi dạy thêm.
Còn nhớ năm mới vào đại học cậu xin vào làm ở nhà hàng này cũng chỉ là nhân viên phục vụ quèn, phải tốn bao nhiêu công sức và nổ lực mới được như bây giờ. Nghĩ lại mà thấy tự hào về bản thân.
Khôi Nghị lái xe đến chỗ hẹn với khách hàng, hôm nay anh đi cùng cô thư ký riêng. Điểm hẹn là nhà hàng Gold, đây cũng là lần đầu tiên anh đến đây do ở đây không phải là gu của anh. Anh quay sang hỏi thư ký“ Mấy giờ khách hàng sẽ tới”.
Cô thứ ký kiểm tra một lúc rồi mới bảo“Dạ thưa chủ tịch,tầm 30p nữa khách hàng sẽ tới thưa chủ tịch”.
Khôi Nghị mặt lạnh đáp“Vậy chúng ta vào trong đợi trước”.
Sau khi vào đến bàn đã được đặc trước, là một bàn trong góc kín đáo. Anh không thích ngồi phòng riêng nên chọn ngồi ở đây.
Vừa ngồi xuống thì có nhân viên phục vụ bước ra cuối chào, lịch sự nói“ Chào chu tổng, mấy hôm nữa nhà hàng sẽ có sự kiện, bên khâu tổ chức trang trí sẽ setup nên có hơi ồn một tí. Nếu ngài muốn, tôi sẽ đổi cho ngài vào phòng vip riêng để bảo đảm sự riêng tư ạ”.
Khôi Nghị cũng lịch sự đáp lại“ Không sao đâu, ngồi ở đây cũng được. Tôi cũng thích sự náo nhiệt.”
“Vậy bên chúng tôi sẽ tặng ngài một set bánh ngọt sau bữa ăn để bù đắp về sự bất tiện này, cảm ơn ngài!
Khôi Nghị cũng gật đầu đáp lại.
Ngồi được một lúc thì khách hàng đã tới, là giám đốc của công ty SK. Một lão già bụng phệ đi kế bên là cô thư ký của ông ta, nhưng mà cô thư ký này mặc váy ngắn ngủn, áo sơ mi thì bung ra tận 4 cúc để lộ lấp ló bộ ngực, môi thì sơn đỏ chét, mùi nước hoa rẻ tiền nồng nặc. Anh khó chịu nhăn mặt, nhìn lại thư ký của anh đúng là khác một trời một vực. Vì đang có một hợp đồng quan trong cần được ký kết nên anh mới đích thân đi vậy mà công ty đó lại cử giám đốc, mà còn là một lão già không đứng đắn. Anh bực bội nghĩ trong lòng nhưng vẫn lịch sự đứng lên bắt tay với lão.
“Chào giám đốc Kim, tôi là Khôi Nghị rất hân hạnh được gặp anh, còn đây là thư ký của tôi Nhã Hân”.
Nhã Hân cũng lịch sự cuối đầu chào lão, tuy là thư ký cho một tập đoàn lớn nhưng cô không bao giờ chảnh choẹ, luôn luôn giữ sự chuyên nghiệp và tác phong chuẩn mực của một thư kí. Bởi vậy nên cô mới gắn bó cùng Khôi Nghị 4 năm trời.
Lão giám đốc cũng đứng dậy bắt tay anh, tay kia còn đang ôm eo cô thư ký của ông ta, bộ ngực của cô ta còn cạ cạ vào người ông ta. Trông thật chẳng ra làm sao.
Sau khi cả hai cùng ngồi xuống thì món ăn cũng đã được dọn lên, do là đã đặc trước nên không phải gọi món.