Trong lúc đó thì ở phòng thay đồ, Trình Quang đang ra sức kéo Thiên Bảo đang đứng lấp ló mà không chịu ra bên ngoài.
"Này Thiên Bảo, bộ cậu muốn ăn đòn hả. Sao thay đồ xong rồi còn đứng ở đó làm gì mà không chịu ra, cậu đã khoác thêm cái áo sơ mi bên ngoài rồi còn gì."
Thiên Bảo đứng núp sau cánh cửa mà mếu máo.
"Áo gì mà áo chứ, mặc như không mặc vậy."
Trình Quang thở dài, bó tay luôn.
"Này là do cậu tự lấy mà, còn tốt bụng lấy luôn cả cho tớ còn gì."
Thiên Bảo vừa níu cánh cửa vừa cãi lại.
"Tại nãy vội quá nên tớ có kịp xem đâu chứ."
Trình Quang bây giờ bất lực đành phải tung chiêu cuối.
"Bây giờ cậu có ra không thì bảo, cậu có biết nước ở đây mắc đến cỡ nào không hả?"
Thiên Bảo vừa nghe giá tiền thì liền buông cánh cửa ra, hoảng hốt.
"Cái gì, hai ly nước mà đắt vậy luôn hả?"
Trình Quang tỏ vẻ nghiêm trọng đáp lại.
"Chứ sao nữa, tớ có lương nên mới bao cậu đi đó, đừng có làm phụ lòng tớ mà."
Thiên Bảo nghe vậy thì liền suy nghĩ, còn Trình Quang thì trong lòng đắc ý khi biết mình sắp đạt được mục đích.
Vì đối với Thiên Bảo cứ hễ động tới tiền bạc là cậu ấy sẽ lung lay ngay.
Thấy Thiên Bảo vẫn im lặng nên Trình Quang góp thêm vài lời.
"Cậu cũng vừa mới thay đổi kiểu tóc phải không, tớ thấy rất đẹp và hợp với cậu đó. Dù sao thì cậu vẫn phải tự tin để cho mọi người thấy vẻ đẹp của mình chứ, đúng không?"
Thiên Bảo nghe xong thì như được tiếp thêm mười phần tự tin, nắm chặt tay Trình Quang hô lên.
"Đúng vậy, mình đi thôi Trình Quang."
Cũng phải nói bộ đồ bơi của hai người đúng là cũng rất biết chiều dáng người mặc. Bộ đồ chỉ độc với chiếc quần bơi màu đen sát tới ngang hông, để lộ ra cặp chân thon thả, nhất là với Thiên Bảo. Làn da cậu trắng mịn không chút tì vết với chiếc đùi thon thả và xương quai xanh gợi cảm. Đôi môi đỏ hồng chúm chím và đôi mắt hai mí to tròn, mái tóc nâu đậm mới nhuộm được Thiên Bảo vuốt xuống và chia 7/3 trông cực kỳ hợp với khuôn mặt, khác hẳn so với mái tóc đen nguyên bản trước đây.
Phía trên trống trãi được khoác thêm một chiếc áo sơ mi trắng mỏng tan, nhìn xuyên thấu da thịt bên trong.
Trái ngược với Thiên Bảo thì Trình Quang cũng bộ đồ y hệt nhưng lại tôn lên vẻ đẹp mạnh mẽ, cá tính nhưng cũng đầy quyến rũ.
Trình Quang thì có cơ bắp hơn so với Thiên Bảo, nếu như Thiên Bảo chỉ dám khoác áo và cài chừa ba nút trên cùng. Thì Trình Quang chỉ khoác và không cài một nút nào cả, để lộ ra cơ bụng săn chắc và trông cực kỳ khoẻ khoắn. Trước ngực cậu còn đeo dây chuyền bạc với mặt dài hình nhật đơn giản càng làm tôn lên vẻ đẹp đầy sự cuốn hút.
Thiên Bảo và Trình Quang bước ra trước con mắt ngưỡng mộ và cả ghen tị của cả trai lẫn gái ở đó. Lời xì xầm bàn tán to nhỏ bắt đầu vang lên.
"Ê mày nhìn hai đứa kia kìa, nhất là cái thằng trắng trẻo đi bên trái đó. Người gì mà nhìn ẻo lả giống con gái, đã vậy con trai gì mà trắng bóc. Cái thằng đi bên kia cũng vậy kìa nhưng nhìn cũng đỡ đỡ hơn chút, chắc vô đây cũng đi kiếm trai để dụ thôi đây mà."
"Ừ tao cũng thấy vậy, nhìn mà ngứa còn mắt."
Trình Quang và Thiên Bảo nghe thấy hết những lời của mấy người đó nói, Thiên Bảo thì xấu hổ mà nép sau lưng của Trình Quang. Trình Quang thì chẳng sợ gì cái đám nhiều chuyện này nên trừng mắt quát lại.
"Mấy người vừa nói gì, nói lại tôi nghe xem."
Mấy người đó sau khi nghe Trình Quang nói lại thì im bặt, chẳng dám nói thêm câu nào, còn Trình Quang thì nắm tay Thiên Bảo kéo đi đến thẳng khu hồ bơi.
Vừa ngồi xuống ghế chuẩn bị để bơi, thì thấy Thiên Bảo vẫn buồn nên Trình Quang an ủi.
"Cậu hơi đâu mà để tâm tới mấy lời nói đó làm gì cho mệt, toàn là loại rảnh rỗi mà đi ghen ăn tức ở thôi. Lúc nãy tớ chỉ trừng mắt với nói mấy câu là rén ngay ấy mà, có tớ đây cậu không phải sợ gì cả."
Thiên Bảo nghe được an ủi thì cũng vui vẻ trở lại, cười cười nắm lấy tay của Trình Quang mà cảm động.
"Cảm ơn cậu nhiều nha, không có cậu không biết tớ sẽ ra sao đây nữa."
Trình Quang xoa đầu Thiên Bảo cưng chiều.
"Đồ ngốc này, không cần phải cảm ơn tớ đâu, tụi mình là anh em chí cốt mà. Thôi xuống bơi đi ha."
Đang định xuống bơi thì có một giọng nói vang lên.
"A Trình Quang, cậu cũng tới đây hả?"
Nhân Kiệt cùng cô bạn gái xinh đẹp của mình bước tới.
Vì là người quen, nên Trình Quang cũng cười đáp lại, còn Thiên Bảo thì lại nép sau lưng của Trình Quang đề phòng. Vì cậu vốn không có cảm tình với người này, ở gần luôn có cảm giác xấu nên Thiên Bảo mỗi lần gặp Nhân Kiệt thì đều tránh xa.
Trình Quang biết Thiên Bảo không thích Nhân Kiệt nên cũng kéo nép Thiên Bảo phía sau mình.
Cả hai bắt tay lịch sự chào nhau.
"Nhân Kiệt trùng hợp thế, nay cậu cũng dẫn bạn gái tới đây à, bạn gái xinh đấy."
Nhân kiệt cũng cười lịch sự đáp nhưng mắt thì cứ dán váo người Thiên Bảo đang đứng nép sau lưng Trình Quang.
"À có đâu, cậu quá khen. Mà nay Thiên Bảo cũng đến à, lâu quá rồi không gặp cậu, dạo này cậu khoẻ không, thấy cậu ốm hơn trước đấy."
Thiên Bảo nghe mình bị nhắc đến thì cũng lịch sự mà đáp lại.
"À chào cậu, tớ cũng khoẻ."
Nhân Kiệt đưa tay lên để bắt tay với Thiên Bảo, nhưng Thiên Bảo thì tuyệt đối không bắt tay lại với Nhân Kiệt, cậu còn sợ mà nắm chặt cả vạt áo của Trình Quang.
Trình Quang cũng biết ý nên nhanh tay đưa tay mình lên bắt thay, rồi cũng nhanh chóng kiếm cớ rời đi.
"À thôi tớ với Thiên Bảo phải đi bơi xíu đây, cậu với người yêu cứ chơi thoải mái, bữa nào rảnh chúng ta lại hẹn đua xe."
Sau đó thì Trình Quang kéo nhanh Thiên Bảo đi để lại Nhân Kiệt với ánh mắt thèm thuồng nhìn với theo.
Cô bạn gái bên cạnh cậu ta hình như cũng hiểu ra chuyện gì đó mà tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt đầy thù hằn nhìn Thiên Bảo.
Trên phòng Vip lúc này thì đang có hai con người đang nhìn chăm chăm xuống dưới hồ bơi, không ai khác chính là Khôi Nghị và Trọng Hoàng.
Lúc nãy do đứng lên để nói chuyện nên vô tình cả hai thấy được Thiên Bảo và cả Trình Quang. Và tất nhiên, cảnh nãy giờ ở dưới đó đều bị cả hai thấy rõ không sót một chi tiết nào.
Khôi Nghị và Trọng Hoàng từ lúc thấy Thiên Bảo và Trình Quang tới giờ thì cả hai đều im lặng đến đáng sợ. Không ai nói với ai một câu nào mà đang tự theo đuổi suy nghĩ riêng của bản thân.
Khôi Nghị nãy giờ nhìn Thiên Bảo dưới đó, từ lúc cậu mới thay đồ ra, tới lúc gặp Nhân Kiệt. Từ vóc dáng nuột nà, trắng trẻo trong bộ đồ bơi, lớp da thịt ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi mỏng tan. Tới khuôn mặt sợ hãi mà phải đứng nép phía sau lưng Trình Quang đều được anh nhớ ghi nhớ trong đầu.
Tuy là đã quyết tâm không để ý tới cậu nhưng những hình ảnh đó, làm sao mà anh không thể không để tâm cho được.
Cả Khôi Nghị và Trọng Hoàng bây giờ chắc chắn chỉ chung một suy nghĩ.
"Tại sao cả hai lại dám ăn mặc như vậy chứ."
Khôi Nghị bây giờ đang đấu tranh tâm lý trong đầu.
"Ăn mặc như vậy, cả anh nhìn còn chịu không nổi huống chi là cái tên kia, sao cậu lại dụ người đến như thế."
Còn Trọng Hoàng bây giờ mặt đã nhăn nhó đến khó coi vì tức giận. Trong lòng đang thầm nhắn nhủ nhẹ nhàng đến Trình Quang.
"Hình như tôi phạt em còn nhẹ quá nhỉ, không lo học hành đàng hoàng mà dám đi chơi, đã thế còn ăn với chả bận thiếu vải. Bộ em tính dụ dỗ ai vậy hả Trình Quang, để tôi chống mắt lên xem lúc không có tôi em còn lộng hành đến như thế nào nữa."