Khôi Nghị với Trọng Hoàng, người đi trước người đi sau thế nào mà lại vào bệnh viện gần cùng lúc. Vì bệnh viện của tập đoàn Khôi Nghị cách khá xa nên cả hai đều phải vào bệnh viện thành phố cấp cứu trước. Vừa vào khoa cấp cứu, y tá mang băng ca chạy ra, thấy hai người được đỡ nằm xuống thì liền nói.
"Tới nữa à, mà sao nay là cả hai đứa luôn vậy.”
Nghe y tá nói vậy thì Khôi Nghị và Trọng Hoàng đều nghi hoặc nhưng cũng vội bỏ ngoài tai, chuyện đó tí hỏi rõ sau. Bây giờ quan trọng là cứu Thiên Bảo với Trình Quang trước đã.
Cả hai đều được đưa vô phòng cấp cứu đặc biệt, lúc ngồi chờ bên ngoài, thấy chị y tá lúc nãy đi ngang qua. Khôi Nghị liền giữ lại hỏi cho rõ câu nói lúc nãy mà cô y tá này nói.
" Chị quen hai cậu nhóc lúc nãy chúng tôi đưa vào trong cấp cứu sao”.
Trọng Hoàng đang ngồi dưới băng ghế cũng đứng dậy nghe ngóng câu chuyện.
Chị y tá cũng nhiệt tình trả lời, còn kể thêm:
"Sao không quen cho được, hai cậu ấy là khách vip của bệnh viện này đấy.”
"Hả!"
Cả hai người đều đồng loạt ngạc nhiên. Trọng Hoàng lúc này nhanh chóng hỏi lại.
"khách vip là sao vậy chị, hai nhóc đó làm gì mà lại là khách vip dữ vậy”.
Khôi Nghị và Trọng Hoàng ngạc nhiên thì cũng chẳng có gì lạ, bệnh viên mà còn có khách vip là sao.
Chị y tá bật cười, từ tốn giải thích.
" Thì hai nhóc đó tháng nào mà chẳng dìu nhau vào bệnh viện này vài lần, toàn là đánh nhau mà phải vào đây đấy. Nhất là tên nhóc Trình Quang kia, lúc nào cũng bị thương nặng. Nào là bị đâm, bị súng bắn, không thì chấn thương, nặng hơn thì chắc là như hôm nay. Ăn trọn combo luôn."
"Hai đứa toàn phải dìu nhau vào bệnh viện cấp cứu không đó.”
"Còn cậu nhóc Thiên Bảo cũng có bị thương nhưng ít hơn,chủ yếu là trầy trụa tay chân hay bị bầm mặt thôi. Lần nặng nhất chắc là vào tháng trước. Bị đánh làm sao mà chảy cả máu tai, ảnh hưởng không nhẹ đến thính giác, không biết đã hồi phục chưa.
Nghe chị y tá kể một tràng, Khôi Nghị với Trọng Hoàng đứng bất động. Mặt hai người lúc này nhăn nhó vô cùng khó coi. Cả hai đều không tin vào tai của mình.
Khôi Nghị lúc này nắm chặt tay thành quyền, đôi mắt đục ngầu giận dữ. Cậu làm gì mà bị thương rồi ra vô bệnh viện như đi chợ vậy, đến nỗi giờ thành cả khách vip. Nhưng Khôi Nghị bổng sực nhớ gì đó, khựng lại suy nghĩ. Vừa rồi chị y tá có nói cậu bị đánh rồi ảnh hưởng đến thính giác.
Anh nhớ lại lúc cậu dùng súng bắn hai tên kia, sau đó bị đâm vào tay rồi ngã ra đất. Anh rất thắc mắc, đúng là vết đâm khá sâu nhưng cũng không đến nổi nào mà phải ngất đi như vậy. Lúc đó anh chỉ nghĩ đơn giản, chắc là do tiếng súng quá to làm cậu giật mình nên mới ngất xỉu.
Cây súng đó được anh chế lại chủ yếu là đem đi hù doạ nên có tiếng nổ rất khủng bố.
Nhưng lúc này thì anh mới biết tất cả, không phải do vết đâm hay do gì hết, mà là do tai của cậu đang bị ảnh hưởng, cộng thêm tiếng súng nổ to nên mới làm cậu ngất đi.
Còn Trọng Hoàng đứng bên cạnh cũng có khá hơn Khôi Nghị là bao nhiêu đâu. Trọng Hoàng nhìn lại cái áo mình đang mặc nhuộm đỏ màu máu của Trình Quang, lòng dâng lên một nổi xót xa. Anh nhớ lại hình ảnh những vết thương cũ mới chất chồng trên người cậu, làm tim anh nhói lên.
Lần này thấy Trình Quang bị đánh đến thê thảm như vậy đã làm cho anh hốt hoảng mà phải đưa cậu vào bệnh viện gấp. Anh không ngờ tình trạng cậu bị như thế này lại xảy ra như cơm bữa, đến nổi các bác sĩ, y tá ở đây thấy cậu được đưa đến cấp cứu lại kiểu như là chuyện thường tình.
Trọng Hoàng bây giờ đã rối bời tâm trí, Khôi Nghị thì bình tĩnh hơn anh lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ từ bên bệnh viện của mình qua. Anh không tin tưởng mà giao mạng của cậu cho mấy người ở đây.
Một lúc sau thì bác sĩ bên Khôi Nghị cũng qua, bọn họ gấp rút chạy vào phòng cấp cứu. Cánh cửa phòng cấp cứu lại đóng lại một lần nữa.
Trợ lí của Trọng Hoàng bước đến đưa áo quần mới cho hai người thay, nhìn quần áo hai người đã dính đầy máu, nhăn nhíu trông thật thê thảm.
"Lão đại, bang chủ, hai người thay quần áo đi chứ quần áo đã dính hết máu của hai tên kia rồi.”
Khôi Nghị vào Trọng Hoàng không hẹn mà cùng nhau lườm người trợ lí.
Khôi Nghị gằn giọng lên tiếng"Hai tên kia là hai tên nào, hai người trong đó không phải cậu muốn tuỳ tiện gọi thế nào thì gọi đâu. Cẩn thận cái mồm của mình lại."
Một câu nói đơn giản nhưng lại làm cho người trợ lí rét rung vội vàng xin lỗi" Tôi xin lỗi, tại tôi không biết hai người trong đó là như thế nào với hai ngài nên mới..”.
Lúc này thì Trọng Hoàng mới lên tiếng, giọng nói sát khí chỉa vào thẳng người trợ lí" Mới mở miệng không biết phép tắc như vậy, cậu trở về trụ sở chịu phạt cho tôi. Không có lệnh của tôi thì không được bước ra ngoài”.
Tại sao người trợ lí gọi Khôi Nghị và Trọng Hoàng là lão đại và bang chủ? Hai cái tên đó có khác gì nhau đâu.
Thật ra tổ chức này là do cả hai người vào sinh ra tử với nhau, khó khăn mới lập nên được. Nên Khôi Nghị không muốn ai phải đứng trên đứng dưới gì hết, Khôi Nghị đã ra lệnh cấp dưới đều phải coi anh và cả Trọng Hoàng như nhau, không ai phải thiệt thòi.
Thế nên mới có tên gọi là lão đại và bang chủ, lão đại là anh và bang chủ là của Trọng Hoàng.
Nói một chút về Trọng Hoàng. Trọng Hoàng cũng bằng tuổi với Khôi Nghị, anh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, phải sống cùng bà ngoại. Đến khi bà ngoại mất thì anh lay lất lên cái đất sài thành này để kiếm sống, mãi đến lúc gặp được Khôi Nghị là vào một lần anh bị đám chó săn truy sát. Lúc đó anh được Khôi Nghị cứu sống, dù là Khôi Nghị có cho quyền hạn ngang nhau. Nhưng Trọng Hoàng luôn luôn nể phục và cho bản thân thấp hơn Khôi Nghị một bậc.
Trọng Hoàng rất giỏi, lúc cả hai cùng mở ra tổ chức. Vì bận bịu công việc lúc tập toàn mới gầy dựng lại nên Khôi Nghị giao lại hết tổ chức cho anh lo. Sau này tập đoàn ổn định, Khôi Nghị cùng có ngỏ lời kêu anh về làm tổng giám đốc cho công ty, nhưng Trọng Hoàng từ chối vì bản thân ít học.
Không có tập đoàn như Khôi Nghị, nhưng anh lại mở ra một club và một trường đua xe. Độ nổi tiếng trong thành phố không kém hơn là tập đoàn của Khôi Nghị bao nhiêu.
Khi người ta đến thành phố này thì điều đầu tiên ai cũng để ý chính là tập đoàn tài chính lớn mạnh nhất cả nước và hai chỗ ăn chơi bậc nhất trong thành phố.
Trọng Hoàng có nét đẹp trẻ trung, tinh nghịch. Khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo đến từng cm. Hình thể sáu múi quyến rũ cực kỳ, làm siêu lòng bao cô gái khi đến club của anh, nhưng anh chẳng mảy may để ý. Vì anh biết họ chỉ thích anh vì vẻ bề ngoài, chứ yêu thương thật lòng gì anh đâu.
Bên ngoài Khôi Nghị là một chủ tịch tập đoàn lớn, còn Trọng Hoàng là chủ của một trường đua xe và một club nổi tiếng trong thành phố. Nhưng bên trong ít ai biết hai người họ đứng đầu một tổ chức xã hội đen, chuyên mua bán vũ khí, quân sự hỗ trợ cho nhà nước.
Ngồi chờ 1 tiếng thì cuối cùng cả hai ca phẫu thuật đều xong, bác sĩ bước ra cuối đầu chào hai người rồi nói" Chào hai ngài, hiện tại tình hình của hai cậu ấy đều đã ổn định. Cậu Thiên Bảo đã được chúng tôi phẫu thuật tai và khâu vết thương bị đâm, bây giờ chỉ cần về nhà bôi thuốc và uống thuốc đều đặn là khỏi.”
"Nhưng có một điều là, cậu ấy sẽ bị di chứng khi gặp âm thanh lớn sẽ hơi đau đầu nếu nặng thì có thể ngất xỉu tạm thời.”
"Còn cậu Trình Quang thì nghiêm trọng hơn một tí, lúc nãy phẫu thuật không những có những viên đạn mới bắn mà trong cơ thể của cậu ấy vẫn còn xót lại hai viên bị bắn từ trước găm vào bắp đùi và chân. Tất cả viên đạn đều đã được chúng tôi lấy ra và khâu lại tất cả miệng vết thương. Nhưng cậu ấy khi về nhà thì phải dưỡng vết thương thật kỹ không là sẽ bị nhiễm trùng. Nếu cậu ấy còn tiếp tục bị thương như này thì e là tính mạng của cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm.
Nói xong vị bác sĩ lớn tuổi cúi đầu chào rồi cũng rời đi, lúc này hai người đàn ông to lớn đang đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt long lên tia sát khí.
Trọng Hoàng móc điện thoại gọi cho ai đó nói" tìm hiểu thật kỹ chuyện này rồi báo cáo gấp cho tôi vào ngày mai.”
Khôi Nghị cũng quay qua Trọng Hoàng rồi nói:
"Sau đợt này, cậu chiêu mộ thêm tên nhóc Trình Quang đó về tổ chức đi, tớ thấy tên nhóc đó rất có tiềm năng, giỏi chịu đựng. Nếu về rèn luyện, bồi dưỡng thật kỹ chắc chắn sẽ thành trợ thủ đắc lực cho tổ chức."
Trọng Hoàng cũng gật đầu, đồng ý. Thật ra không cần Khôi Nghị nói thì anh cũng đã tính chiêu mộ cậu về rồi, anh rất muốn tìm hiểu về con người của cậu.