Ông Chú Của Em!

Chương 11: Trình Quang




Phía trong nhà kho Trình Quang đang bị trói tay vào một góc cột phía trong góc tường, trên người chi chít vết roi. Máu chảy ra loang lỗ cả mảng trên áo, cái áo sơ mi trắng giờ đã nhuộm đỏ màu máu. Hai tên côn đồ sau khi đánh Trình Quang đã tay thì chúng lại cái bàn gỗ cũ kỹ đánh bài.

Trình Quang lúc này đã không còn chút sức lực, cố gượng giọng với qua chỗ bọn chúng mà nói:

"Tao không biết chúng mày tại sao lại bắt tao tới đây. nhưng nếu đã bắt được thì giết tao luôn đi.

Một trong hai tên kia nghe Trình Quang nói vậy thì nhếch mép, khinh bỉ lên tiếng:

"Bị đánh như vậy mà còn mạnh mồm gớm nhỉ, nhìn mặt mày cũng đẹp trai đấy mà sao lại đi gây thù chuốt oán với lão đại của tao vậy.”

Đang nói thì kia còn lại bước tới chỗ Trình Quang, đôi tay gớm ghiết sờ lên khuôn mặt rồi sờ xuống bộ ngực rắn chắc của cậu. Mồm hắn thốt lên những lời đê tiện.

“Ngon đấy, hay cưng phục vụ tụi anh đêm nay. Tụi anh sẽ xin lão đại tha cho cưng một mạng.”

Trình Quang nếu so với Thiên Bảo thì cũng không kém hơn là mấy, nếu Thiên Bảo là vẻ đẹp trong sáng , không dính chút bụi trần. Thì Trình Quang lại đẹp theo kiểu quyến rũ, lạnh lùng.

Ánh mắt của tên đó nổi đầy dục vọng, định tiến tới hôn lấy môi của Trình Quang, cậu liền nhổ nước bọt vào mặt hắn rồi tức giận quát lớn:

" Chúng mày đừng có giở trò dơ bẩn, tai chúng mày bị điếc hả, không nghe tao nói lúc nãy sao. Bắt được tao rồi thì cứ giết, đừng nhiều lời”.

Tên kia rất tức giận định đưa tay lên đấm vào mặt của Trình Quang thì bỗng bên ngoài có tiếng nói.

“ Đến giờ này mà mày vẫn cứng miệng sao”.

Hai tên kia thấy người nước vào, liền cung kính cúi đầu chào.

”Chào lão đại”.

Tiêu Phi và năm tên thuộc hạ bước vào.

Trình Quang ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là người quen. Cậu nhếch mép nói:

“Mày vẫn ngu vì gái à, tao tưởng bao năm qua mày phải thay đổi rồi chứ Tiêu Phi”.

Tiêu Phi tức giận, nắm chắt nắm đấm bước nhanh lại chỗ trói Trình Quang, dùng roi da quật liên tục vào người của cậu. Miệng vừa cười, vừa chửi rủa như một tên điên.

“Trình Quang mày chết đi, tao sẽ đánh chết mày”.

Nhìn hắn lúc này như một tên biến thái liên tục trút giận lên người Trình Quang. Trình Quang thì đứng im chẳng nhúc nhích mặc cho hắn đánh, mấy vết thương lại rách ra, máu dính vào cái troi đỏ thẩm.

Lúc này ngoài cửa đang có hai con người cũng đang vật lộn với nhau, là Khôi Nghị và Thiên Bảo.

Thiên Bảo sau khi thấy Trình Quang bị đánh như vậy thì không chịu nổi nữa định xông vào, còn Khôi Nghị thì ôm chặt con mèo đang giãy giụa này lại.

Cậu biết người đang đánh Trình Quang là ai.

Hai năm trước khi mới vào năm nhất, nhan sắc của Trình Quang phải gọi là hút hồn các cô gái chung trường. Ai cũng muốn lọt vào mắt xanh của cậu trong số đó có bạn gái của Tiêu Phi, cô bạn gái mà hắn yêu thương hết lòng.Hắn ta cùng cô gái đó còn có mối tình 3 năm thật đẹp.

Sau đó thì bạn gái hắn kiếm chuyện chia tay hắn, Tiêu Phi hiểu lầm là do Trình Quang đã dụ dỗ bạn gái mình nên hắn mới ôm thù, Trình Quang biết cô gái đó cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì. Ba năm quen hắn toàn là lợi dụng, chẳng qua lúc sắp hết giá trị định đá đích hắn đi thì Trình Quang xuất hiện, làm cái cớ cho cô ta rời xa hắn mà thôi.

Đúng là lúc thấy Trình Quang thì cô ta cũng chết mê chết mệt vì nhan sắc của cậu, đẹp hơn gấp mấy lần tên Tiêu Phi thô lỗ kia. Nhưng mục đích của cô ta bây giờ là mấy sugar daddy lắm tiền nhiều của cơ.

Trình Quang biết tất cả nhưng cậu chẳng thèm giải thích với hắn ta làm gì, vì cậu biết có giải thích hắn cũng chẳng thèm nghe. Từ đó thì có biết bao nhiêu cuộc ẩu đả lớn nhỏ xảy ra, và đỉnh điểm là hôm nay.

Lúc mà nhìn Trình Quang bị đánh tàn nhẫn đến vậy thì Khôi Nghị cũng rất lo cho cậu ta, thuộc hạ của anh dù có phạm lỗi đến đâu thì cũng chẳng bao giờ bị đánh như vậy. Trong khi đó nhìn cậu ta lại ngoan cường không rên la một tiếng, sau vụ này chắc phải chiêu mộ cậu ta về tổ chức mới được.

Thiên Bảo bây giờ đã mất hết bình tĩnh"Chú buông em ra, em phải vào đó cứu cậu ấy”.

"Em đừng có nháo nữa, đợi tôi lắp đạn vào súng đã, em muốn biến cái súng lục này thành phế vật giống con dao găm của em à.”

Nghe Khôi Nghị nói vậy cậu trừng mắt lườm anh phản bác"Này chú, chú đừng coi thường còn dao của em. Nó cũng giúp em nhiều việc lắm rồi đấy”.

Đúng là con dao găm của Thiên Bảo lúc Trình Quang mới cho cậu thì không phế, nhưng mà do cậu bỏ trong xe chẳng làm gì, toàn lấy gọt hoa quả rồi lâu lâu cắt bừa cái này cái kia. Khiến cho bây giờ nó lục nhách.

Khi nãy khi hai người bước tới cổng của nhà kho, cái cổng khoá lại chỉ bẳng một sợi dây thừng. Anh sực nhớ cậu có một con dao găm nhỏ mới kêu cậu lấy ra cắt, nhưng ôi thôi. Con dao cứa qua cứa lại như dao đồ chơi chẳng xướt cọng dây tẹo nào. Anh đi kiếm mãnh kính vỡ gần đó, cứa vài cái là cọng dây đã đứt ra.

Cái suy nghĩ cũ lại hiện lên trong đầu anh, nhưng lần này phải thay đổi từ con dao găm nhỏ nhoi thành con dao găm vô dụng. Haizzz, cậu mà cầm con dao này vô đó định đánh nhau với muỗi à.

Khôi Nghị chẳng thèm phản bác lại chỉ nói nhẹ nhàng một câu"Tôi nghĩ thay vì cầm con dao này thì em nên ra kia lượm mấy mảnh kính còn có ích hơn”.

Thiên Bảo đánh vào vai anh một cái rõ mạnh làm kêu lên cái bộp một tiếng.

Nghe tiếng động bên ngoài Tiêu phi dừng động tác , quát lớn.

"Ai đó".

Biết không giấu được Khôi Nghị cầm tay Thiên Bảo bước vào, anh dùng giọng nói cợt nhã đáp lại:

"Người trên trời rơi xuống”.

Tiêu Phi tức giận chửi rủa“Chúng mày là ai sao lại vào được đây, chuyện của tao tốt nhất đừng xía vào không thì đừng có trách tao”.

Vẫn giọng nói cợt nhã đấy.

“Thứ nhất thì tao đường đường chính chính đi từ cổng vào, chúng mày nghĩ cái nhà kho bỏ hoang này là nhà tù dưới lòng đất sao, tụi mày xem review phim hơi nhiều rồi đó. Có cọng dây thừng cột lại thôi mà mày tưởng cản được cả thế giới à.

“Thứ hai chuyện của mày thì kệ chó mày, còn chuyện tao có xía vào không thì không đến lượt cái loại chó má như mày lên tiếng”.

Tiêu Phi tức giận, nắm tay thành quyền ra hiệu cho bọn thuộc hạ xông lên, Khôi Nghị nhếch mép khinh thường. Đôi môi mỏng lạnh lùng thốt ra vài vâu đầy sát khí, bức người, khác hoàn toàn với giọng nói cợt nhả lúc nãy. Khiến Thiên Bảo còn phải sợ hãi vì sự thay đổi quá nhanh của anh.

“Động được thì cứ thử động vào”

Năm tên đô con lực lưỡng tay cầm dao nhọn lao tới chỗ anh vào cậu. Khôi Nghị nhanh nhạy né được hết, anh vừa bảo vệ cậu vừa đánh nhau với bọn chúng. Lúc này thì Tiêu Phi cũng lao tới đánh với Khôi Nghị, bắt buộc anh phải buông cậu ra, đẩy vào trong góc còn không quên dúi vào tay cậu cái súng lục mà mình đã chuẩn bị. Còn anh thì đánh nhau tay không với bọn kia, không để tên nào có cơ hội tới gần Thiên Bảo.