Ông Chủ Bao Nuôi Muốn Báo Hận Tôi!

Chương 24: Phép thử




Triệu Yên không biết hôm nay ngọn gió chăm học nào thổi vào chàng thiếu gia Quân Hạo, anh gọi điện cho cô nói là muốn học sớm.

Cô không bận gì, nên cứ sắp xếp đến dạy thôi. Vừa bước vào cánh cửa phòng đã nghe nồng nặc mùi cồn, còn anh đang ngồi sẵn ở bàn học chờ đợi.

“Học sinh Quân, em uống bia đó hả?” - Triệu Yên tròn mắt hỏi.

Thật sự thì mùi rất nồng, cô vừa vào phòng đã nghe liền luôn.

Quân Hạo nhìn cô cười cười, anh nắm khủy tay cô kéo ngồi xuống ghế, nói: “Em tỉnh táo mà, cô Triệu.”

“Cô thấy hình như không phải đâu.”

Tuy là nói vậy nhưng mà anh nói tỉnh táo muốn học vậy thì cô dạy thôi, nhưng mà chắc cũng không học được cái gì, cô đoán là vậy.

Thật ra Quân Hạo không hề uống bia, anh chỉ muốn thực hiện một phép thử với Triệu Yên.

Thược Dược đã từng đưa cho anh xem một bức ảnh, trong đó có Triệu Yên đang ngồi ăn cơm cùng một đôi vợ chồng trung niên. Trông cũng bình thường, chỉ là ăn cơm gia đình.

Nhưng cô ta lại nói, người phụ nữ là mẹ ruột của Triệu Yên, còn người đàn ông là cha ruột của Thược Dược. Triệu Yên là con riêng của vợ, cũng là nhân tình của cha cô ta.

Cô ta còn nói Triệu Yên làm cái nghề đó, cô ta nói “lấy lỗ nuôi miệng”. Ngủ không biết với bao nhiêu đàn ông đáng tuổi cha tuổi chú của mình, trong miệng của Thược Dược thì Triệu Yên là một người đàn bà vô cùng dễ dãi.

Quân Hạo cũng đã từng điều tra người đàn ông hôm nọ kéo Triệu Yên đi. Cô thật sự đang sống trong nhà của hắn, với quan hệ gì thì không tra ra được.

Cho nên hôm nay anh mới muốn thử.

Anh vuốt ve sống lưng của người phụ nữ, bắt đầu ngồi sát gần hơn. Cô đang giảng bài say sưa, thấy điểm lạ mới hơi ngừng lại.



“Học sinh Quân, cô nói nhỏ quá em nghe không rõ hả?” - Cô nghĩ là vậy, nếu không tự dưng anh áp sát bên cạnh cô làm gì.

“Em có hơi ù tai.”

“Em ngồi lại vị trí cũ đi, cô sẽ nói lớn hơn. Có gì thì cứ nói cô, không sao.”

“Vâng ạ.”

Miệng thì “vâng vâng, dạ dạ” nhưng anh không nhúc nhích, gần như muốn dính sát lên người của Triệu Yên. Cô rất thơm, là mùi thơm của phụ nữ.

Cô bắt đầu cũng cảm thấy kỳ lạ, không giảng dạy nữa mà nhìn Quân Hạo. Anh cũng không hề né tránh ánh mắt ấy mà trực tiếp nhìn thẳng cô.

Bàn tay thiếu niên nắm cằm cô, ngón tay cái miết nhẹ lên cánh môi mềm mại. Triệu Yên nhíu mày, cô gạt tay anh ra tỏ vẻ khó chịu: “Em say rồi, hôm nay tới đây thôi.”

“Cô Triệu, em có thể hôn cô không?”

Quân Hạo hơi nhoài người về phía của Triệu Yên. Cô không né tránh, nhưng mà vẫn đang quan sát. Khi gương mặt anh gần chạm tới, cô mới xác định là anh không giỡn chơi.

“Cô là cô giáo của em đó Quân Hạo.”

Anh nghe vậy liền phì cười, nụ cười rất cà rỡn, lưu manh. Anh kéo hộc tủ, lấy cái gì đó rồi nhét vào tay cô. Triệu Yên nhìn xuống bàn tay đang cầm “quà” của mình. Quân Hạo dúi vào tay cô rất nhiều tiền, toàn là tờ mệnh giá lớn.

Ý là gì, đều là người lớn sẽ hiểu.

Làm xong “thủ tục” Quân Hạo muốn làm tiếp chuyện chưa làm xong, chính là hôn Triệu Yên. Có trời mới biết anh rất mong cô sẽ né tránh, nhưng lại có một tia tham lam muốn cô cứ như vậy mà chấp nhận anh.



Những tưởng hôn được người đẹp, Quân Hạo ngay lúc đó bị đá cho té ghế, cái chân tưởng đâu sắp gãy tới nơi rồi.

Triệu Yên vứt lại xấp tiền vào mặt anh, sau đó gom sách vở rồi lạnh lùng nói: “Tiền trả lại cho cậu, còn tiền lương coi như là trả viện phí cho cú đá vừa rồi đi. Tôi nghỉ việc!”

Nói xong cô lạnh lùng rời khỏi phòng, bỏ lại Quân Hạo bị đau đến nhăn nhó mặt mày, nhưng anh vẫn cười.

Thược Dược cô ta nói bậy!

*

Hôm nay đúng là ngày xúi quẩy của Triệu Yên, Quân Hạo chưa bao giờ cư xử thô thiển với cô như vậy.

Vừa vào tới cửa đã gặp Lục Dương, hôm nay hắn về sớm. Thấy mặt cô hầm hầm, hắn chủ động đi lại ôm hôn.

Hắn hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Không có gì, mà hôm nay anh không đi làm à?”

“Hôm nay về sớm, một lúc tối em ra ngoài cùng tôi nhé? Có mấy người bạn làm tiệc rượu, em cũng có quen đấy.”

“Dạ, tiên sinh bảo sao thì em nghe vậy. Em đi tắm đã, tắm chung không tiên sinh?” - Cô tỉnh bơ nhìn hắn hỏi.

Lục Dương nhéo má cô, hắn cười cười: “Đi tắm đi cô nương.”

“Ồ, anh cũng chỉ có vậy, yếu!”

Nói xong cô thong thả lên phòng, Lục Dương không chấp, hắn chấp cô làm cái gì.