Ông Chồng Tổng Tài Không Dễ Chọc

Chương 7




Trong ba ngày qua, Lâm Oản Oản hầu như không bước chân ra khỏi phòng.

Trừ bỏ ăn và ngủ, thì hầu như mỗi ngày cô đều ngồi ở trên sô pha đọc nguyên tác, mới qua ba ngày, mà những trang sách mới tinh đã bị cô lật qua lật lại đến có chút thô ráp.

Nội dung chính của chính là kể về nữ chính Uyển phi, sau khi vào cung chỉ là một quý phi nho nhỏ, trải qua hơn 10 năm, nàng từng bước từng bước đi lên rồi ngồi vào vị trí hoàng quý phi, sau đó đánh bại hoàng hậu, sau khi hoàng đế băng hà, nàng nâng đỡ con của chính mình đăng cơ, cuối cùng ngồi lên vị trí hoàng thái hậu.

Điểm nổi bật nhất của chuyện xưa này chính là phần lớn các nữ nhân ngươi đến ta đi trong hậu cung, họ tranh đấu gay gắt với nhau, theo tình tiết phát triển, làm cho người xem cũng theo đó mà khẩn trương theo.

Uyển phi là nữ chính.

Diễn vai hoàng hậu là nữ số 2.

Mà nhân vật mà Lâm Oản Oản muốn thử vai là Thần phi, tuy rằng nàng chỉ xuất hiện ở phần giữa của cốt truyện, nhưng nàng cũng là một nhân vật vô cùng quan trọng, có thể xem như là nữ số 3 trong bộ phim.

Sau 3 ngày qua, Lâm Oản Oản đã hình dung ra tính cách của nhân vật Thần phi này, hơn nữa còn thuộc lòng tất cả lời thoại của nàng.

* * *

Rất nhanh liền tới ngày thử kính.

Thời gian thử kính được ấn định vào lúc mười giờ sáng, địa điểm là tại thành phố Điện ảnh và Truyền hình ở Vân Thành.

Thành phố Điện ảnh và Truyền hình tương đối hẻo lánh, cách khá xa nơi họ ở, vì thế Lâm Oản Oản đã dậy từ sáng sớm, rồi mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, và một chiếc quần đùi denim, chân đi một đôi giày màu trắng, một mái tóc gợn sóng được buộc lên cao thành đuôi ngựa.

Khuôn mặt xinh đẹp được lộ ra hướng lên trời, nhìn qua giống như một sinh viên đại học đang học ở trường.

"Bảo bối, mẹ mặc như này nhìn đẹp không?" Lâm Oản Oản hất hất mái tóc đuôi ngựa của cô, vẻ mặt mong chờ.

"Đẹp!" Lâm Duệ nhướng mày: "Nhưng mà.. không phải là mẹ muốn đi thử kính vai yêu phi họa quốc sao?"

Không phải là nên ăn mặc quyến rũ một chút, thì mới có thể phù hợp với vai diễn này sao.

"Ừm hứm! Con không hiểu đâu, sự tương phản càng lớn, thì hiệu quả đạt được sẽ càng tuyệt vời, hiểu không?"

Cậu bé cái hiểu cái không gật gật đầu

Lâm Oản Oản làm một bữa sáng đơn giản, vừa mới ăn xong, Hứa Dịch liền lái xe tới đón cô.

"Chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng!" Hứa Dịch mỉm cười đi vào phòng khách, thấy tinh thần của Lâm Oản Oản và Lâm Duệ rất tốt, anh ta cười ôm lấy Duệ Duệ: "Ở trong nước đã quen chưa?"

Cậu bé nghiêm trang trả lời: "Mẹ ở, thì như thế nào đều được."

"Vậy là tốt rồi!" Hứa Dịch quay đầu nhìn Lâm Oản Oản, nhìn bộ dáng tinh thần phấn chấn của cô, yên tâm gật gật đầu: "Xem ra em đã chuẩn bị tốt tinh thần rồi."

"Đương nhiên! Vai Thần phi em diễn chắc rồi!"



Nếu như lúc trước cô đối vai diễn này cũng không để bụng lắm, thì hiện tại sau khi biết được Lâm Vi diễn vai nữ chính, thì cô nhất định phải giành được vai diễn này!

Trong, vai diễn Uyển phi của Lâm Vi và Thần phi có không ít cảnh đối đầu nhau!

Cô phải nghiền áp Lâm Vi hoàn toàn về mặt diễn xuất mới được, và biến bộ phim này thành cơn ác mộng của cô ta!

Hứa Dịch nhìn đồng hồ: "Thời gian không còn sớm, chúng ta nên xuất phát thôi."

"Đi nào!"

"Đi!"

* * *

Thành phố Điện ảnh và Truyền hình ở Vân Thành là thành phố Điện ảnh và Truyền hình lớn nhất ở trong nước, nhiều bộ phim truyền hình và phim điện ảnh kinh điển đều được quay chụp ở đây.

Đồng thời, bởi vì thành phố Điện ảnh và Truyền hình thường xuyên xuất hiện minh tinh, cho nên nơi này cũng phát triển trở thành địa điểm du lịch, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

Hứa Dịch lái xe tiến vào thành phố Điện ảnh và Truyền hình, trong thành phố Điện ảnh và Truyền hình đã có rất nhiều người, nên xe không thể lái vào được, Hứa Dịch đã dừng xe của anh ta trước một cửa hàng KFC bên cạnh thành phố Điện ảnh và Truyền Hình.

"Tới rồi!"

"Ừm!"

Hứa Dịch đưa cho Lâm Oản Oản một bảng hiệu công việc: "Mang theo bảng hiệu này, thì nhân viên công tác nhìn thấy sẽ không ngăn em tiến vào, còn con số trên đó là thứ tự thử vai của em. Bộ phim này được đầu tư lớn, các nhà đầu tư thuộc mọi tầng lớp xã hội đều rất coi trọng, nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này là công ty truyền thông Hoa Hạ thuộc tập đoàn Tiêu thị, còn lại chính là công ty của Lâm Vi, truyền thông Tinh Quang, buổi thử vai hôm nay, hai tổng giám đốc của công ty đó đều sẽ ở hiện trường, đây là một cơ hội tốt, em phải tận dụng nó, Mặt khác, quyền lựa chọn tất cả các vai diễn của bộ phim này đều nằm trong tay của đạo diễn Lí Mưu, cho nên, việc quan trọng nhất là làm cho đạo diễn Lí Mưu hài lòng, em hiểu chưa?"

Đương nhiên là cô hiểu!

Cô là một nghệ sĩ còn chưa có công ty quản lý nào, không có công ty quản lý liền có nghĩa là cô không có hậu trường, không có tài nguyên! Mà hết thảy tài nguyên đều phải dựa vào người đại diện kiếm được, hôm nay chính là một cơ hội tốt, hai đại boss của giới giải trí là truyền thông Hoa Hạ và truyền thông Tinh Quang đều ở đây cả, nếu cô thể hiện thật tốt, được hai đại boss coi trọng, thì có thể thuận lợi ký hiệp ước với công ty, như vậy thì càng tốt.

"Anh không đi vào đó với tôi sao?"

Hứa Dịch ngừng một lát, rũ nửa mí mắt xuống, hàng mi dài mảnh che đi cảm xúc của anh ta, cả người của anh ta bị bóng tối che phủ, nhìn qua có chút u sầu.

"Hứa Dịch?"

"Ừm!" Hứa Dịch hoàn hồn, anh ta nâng mi lên, lại khôi phục bộ dáng người đàn ông ấm áp như ánh nắng ngày xưa, cười nói: "Anh sẽ không đi, anh và Duệ Duệ sẽ ở đây chờ tin tốt của em."

"Được!"

* * *

Lâm Oản Oản tiến vào thành phố Điện ảnh và Truyền hình, trực tiếp đi đến hiện trường thử kính của bộ phim, có bảng hiệu công việc, quả nhiên là nhân viên không có ngăn cản cô.

"Đến để thử vai?" Nhân viên công tác ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Oản Oản, anh ta sửng người một chút, rồi vẫy tay nói với Lâm Oản Oản, giọng điệu cũng dịu đi rất nhiều: "Tới nơi này!"

"Được, làm phiền rồi."



Lâm Oản Oản đi theo nhân viên công tác vào một chỗ tương tự như ở hậu trường, khi cô đến, hậu trường đã muốn chật kín các cô gái trẻ, các cô gái đó đều có dáng người thướt tha và nhan sắc xinh đẹp, đang xếp hàng, căng thẳng chờ đợi nhân viên công tác gọi số.

Lúc Lâm Oản Oản vào, cô ngay lập tức nhận được những cái nhìn không mấy thiện cảm từ các cô gái.

Nhân viên công tác nhẹ giọng giải thích với cô: "Các vai diễn nữ lớn nhỏ trong bộ phim này hầu như đã được xác định hết cả rồi, chỉ còn có vai diễn Thần phi vẫn còn đang lựa chọn, cho nên hôm nay các cô gái kia đều đến đây để thử vai diễn Thần phi này."

Nhiều người tranh một cái vai diễn như vậy, mỗi người đều là quan hệ cạnh tranh, đương nhiên khi nhìn thấy cô thì sẽ không thể nào có thiện cảm được.

Lâm Oản Oản ngước mắt lên rồi cười cảm ơn: "Cảm ơn vì đã nhắc nhở!"

Nhân viên công tác là một cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi, nhìn thấy Lâm Oản Oản cười với mình, khuôn mặt của anh ta lập tức đỏ bừng, gãi gãi đầu rồi lắp bắp nói: "Uh.. Không cần cảm ơn! Tôi, tôi là thấy cô cũng không tồi, cô cố lên.. tôi, tôi còn có việc, đi trước!"

Lâm Oản Oản mím môi cười khẽ.

Cô siết chặt bảng số trong tay.

Trên bảng hiệu viết số 30.

Số 30!

Vị thứ đặc biệt xa.

Trong nghề đều biết rằng, bởi vì có rất nhiều người tham gia loại thử kính này, cho nên vị thứ càng thấp càng có lợi, vì các giám khảo xem nhiều quá thì sẽ thấy chán, mà họ lại cùng diễn một phân cảnh, trừ khi diễn xuất đặc biệt kinh diễm, nếu không sẽ rất dễ dàng bị lãng quên.

Hứa Dịch quả thật là không gì là không được mà, chẳng những có thể cho cô cơ hội thử kính, mà còn có thể an bài cho một một vị thứ gần cuối danh sách như vậy.

"Bắt đầu thử kính."

Sau khi buổi thử kính bắt đầu, các cô gái càng căng thẳng hơn, ngược lại Lâm Oản Oản lại vô cùng thoải mái, cô nhắm mắt dựa lưng vào tường nghỉ ngơi, nhàn nhã chờ đợi.

Chẳng mấy chốc, mọi người đều dựa theo thứ tự lần lượt đi vào thử kính.

Đợi nửa này!

"Số 30! Đến cô!"

Lâm Oản Oản đột nhiên mở mắt ra: "Đến đây!"

* * *

Mà lúc này.

Trong một gian phòng ở thành phố Điện ảnh và Truyền hình, đặt một cái màn hình cực lớn, mà nội dung được hiển thị trên màn hình, đúng là hiện trường buổi thử vai của.

Trong màn hình, Lâm Oản Oản mở cánh cửa hậu trường và chậm rãi bước vào.

Trong văn phòng, một khuôn mặt búp bê búng ra sữa đang gật gù buồn ngủ, đột nhiên nhìn thấy Lâm Oản Oản thì ngay lập tức phấn chấn tinh thần, bé đặt mông ngồi thẳng dậy, rồi lôi kéo cánh tay của Tiêu Dạ Lăng hưng phấn nói: "A.. đến rồi đến rồi! Dì xinh đẹp cuối cùng cũng đến rồi!"